One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 44 - Vô Đề.

- Hiểu rồi! Hiểu rồi!

- Tuổi trẻ nha! Ai mà chẳng có một thời như thế chứ.

- Ngày xưa ta cũng từng có một đoạn thời gian dài nhớ mãi không quên cô bạn nhà hàng xóm đấy. Tiếc là sau đó người ta sớm đi lấy chồng mất, nếu không thì... - Nói chung cố gắng lên nhé, chàng trai! Ta là rất ủng hộ cậu đó. Con bé Bellemere thật ra thì cũng tốt lắm. Chỉ là tính cách hơi quậy một chút thôi. Để tôi kể cho cậu nghe. Hồi còn bé, nó... bla bla.

Ông chủ quán cảm thán như đúng rồi. Hai mắt còn liếc ngang Nami cùng Nọiko, sau đó bí ẩn đưa cho Lăng một cái ánh mắt cái gì ta cũng hiểu. Tiếp đó liền bắt đầu liên tù tì nói một thôi một hồi. Điển hình một ông bác nói nhiều hơn nữa còn đang hiểu lầm chuyện gì đó. Lăng nghe mà xấu hổ đen mặt luôn.

Vội vàng ăn xong thịt nướng trên tay rồi lấy cớ cần đi mua đồ ăn cho bữa tối dắt vội theo hai cô bé con chạy bán sống bán chết rời khỏi cửa hàng, tránh thoát khỏi phải nghe ông chủ tiệm tiếp tục lải nhải. Tiếp sau đó cũng không có làm mất quá nhiều thời gian, Lăng liền thành công tay xách nách mang mua một đống rau dưa thức ăn cùng thịt cá chuẩn bị mang về. Đừng nói là làm một bữa cơm, chỗ đồ ăn này cũng đã đủ để bình thường ba mẹ con Bellemere ăn cả tuần vậy.

Lần đầu tiên được đi chợ lại còn mua nhiều thức ăn như thế, Nami và Nojiko mặt cười từ đầu tới cuối quả thực vui không ngừng lại được.

Ba người mang theo từng giỏ từng giỏ đồ cứ như thế vừa nói vừa cười vui vẻ quay trở về nhà. Trên đường đi tất nhiên cũng không thiếu trò chuyện hỏi han thật nhiều về cuộc sống của hai chị em Nami, Nojiko lúc thường ngày. So sánh với thời điểm đi đến còn nhiều ngăn cách không dám nói chuyện, hiện tại lúc trở về mối quan hệ giữa Lăng và hai cô bé cũng đã thân thiết hơn thật nhiều. (Công lao chủ yếu của món thịt vịt xiên nướng cùng đống đồ ăn mà ra.) Rất nhanh! Ngôi nhà nhỏ của gia đình Bellemere cũng đã hiện ra trước mắt. Khói bếp còn đang lượn lờ bên trên mái nhà. Mặt trời lấp ló nơi đường chân trời. Hoàng hôn giờ cũng đã buông xuống vậy. - Bellemere! Bellemere! Xem xem chúng con mua được nhiều đồ ăn không này! Còn có cả phần thịt xiên nướng cho mẹ nữa đấy!!!

Cửa vừa mở ra, Nami đầu tiên liền bỏ thẳng xuống một phần rau quả thức ăn xuống đất rồi chạy vội vào trong bếp vui vẻ hô to. Trên tay cầm lấy còn lại dĩ nhiên là hai phần thịt quay mà Lăng trước đó đã nhờ chủ quán bọc kĩ để mang về. Lớn tiếng vui vẻ hô giống y như chú mèo nhỏ đang muốn tranh công ấy. - Nami thật ngốc!

Ôm theo túi rau quả phía sau Nojiko bất mãn lầu bầu. Dáng vẻ nhìn qua thật giống như vừa bị Nami cướp mất công việc mong muốn của mình vậy. Cô bé đây là cũng muốn chạy vào thông báo cho mẹ vui a! Cũng thật là đáng yêu~ Đi theo ngay sau Lăng nhìn mà không khỏi bật cười. - Được rồi! Thức ăn các thứ cứ bỏ đó để anh mang vào trong bếp cho. Nojiko đi vào xem mẹ Bellemere cùng Nami trước đi.

Nghe được tiếng nói cười vui vẻ đang vọng ra từ trong bếp, Lăng một bên quay người muốn khép lại cửa một bên đề nghị.

- Vậy thì không cần đâu. Anh Ruby cũng có rất nhiều thứ cần mang mà. Để em tự mang đồ vào là được rồi.

Nói và cô gái nhỏ hơi sắp xếp lại đồ vật trên tay rồi xách theo túi đồ mà Nami bỏ rơi đi nhanh vào trong bếp. Mặt mày còn ra vẻ nghiêm túc như người lớn vậy.

- Ha ha...~

Lắc lắc đầu cười. Đơn giản khép lại cửa xong, Lăng liền hơi chậm lấy bước chân đợi cho ba mẹ con họ trước tiên có thêm thời gian riêng để trò chuyện.

....

- Ai! Làm phiền cậu quá! Có điều ba người mua nhiều đồ như vậy làm sao chúng ta ăn hết được. Trong nhà lại cũng không có tủ lạnh.

Vừa thấy Lăng bước vào trong bếp, một thân tạp dề, tay cầm muỗng nấu ăn Bellemere nhỏ tiếng oán trách.

- À! Cái này cũng trách tôi chưa kịp nói rõ. Có điều trước tiên cô cứ nấu ăn trước đi. Có gì lát sau chúng ta lại nói chuyện.

Lăng giống như chợt vừa mới nhớ ra điều gì. Hơi gật gật đầu làm vẻ xin lỗi đáp lại.

- Được rồi. Vậy thì lát nữa nói chuyện. Có điều anh yên tâm đi. Hôm nay tôi nhất định sẽ làm một bữa thật ngon chiêu đãi anh! Hahahahaha...~

- Vâng! Vậy thì tất cả trông cậy vào cô rồi. Nếu có cần tôi phụ giúp nhặt rau nhặt hành cái gì vậy thì cứ nói.

Bày gọn tất cả thức ăn mua về để lên bàn, vừa nghe Bellemere nói như vậy xong Lăng cũng đi theo cười cười đáp lại.

- Cả con! Cả con nữa, Bellemere! Con cũng có thể giúp đỡ.

Nami hưng phấn reo lên.

- Em thì chỉ giúp đỡ ăn vụng thôi, ngốc Nami!

Nojiko một tay chống nạnh tự tin kết luận.

- Em sẽ không ăn vụng! Hơn nữa chị mới ngốc ấy, Nojiko!!!

Nami tức giận phản bác.

- Không! Chỉ có mình em là ngốc thôi!

Nojiko kiên quyết bày tỏ.

- Chị ngốc!

- Em ngốc!

- Bốc! Bốc! Cả hai đứa đều ngốc!!! Cãi nhau kiểu gì vậy hả?

Bellemere giận lên ra tay. Hai cú cốc đầu nhãn hiệu Bellemere đau điếng.

- Ôi thật đau~ Chúng con biết sai rồi, Bellemere! Chúng con lần sau không dám nữa! x2

Xoa xoa đầu, Nami và Nojiko vẻ mặt rưng rức đồng thanh đáp.

- Được rồi! Vậy thì cả hai đi nhặt rau đi.

- Còn cậu! Trước hết đi sắc thịt. Tối nay tôi quyết định sẽ làm món thịt bò xào măng sở trường.

Bellemere thái độ nghiêm nghị tuyên bố mới chỉ thị.

"Ạch! Nói khách sáo mà thôi! Vậy mà thật bắt làm hả???" Lăng rất là không nói gì, có điều cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo chân hai cô bé theo lời Bellemere đi làm việc.

Ở trong một gian bếp nhỏ bên trong một ngôi nhà nhỏ. Lăng cùng Nojiko và Nami ba người liền cứ như vậy nghe theo sự chỉ huy của Bellemere nhặt hành, thái thịt, rửa rau...vv. Vừa làm vừa cười cười nói nói chuyện trò. Thỉnh thoảng lại cười xem hai chị em Nami và Nojiko cãi nhau rồi đồng loạt bị Bellemere cốc đầu hay như nghe lấy Bellemere tự khen bản thân...vv. Không khí êm ấm ôn hoà như trong một gia đình. Mùi thơm của thức ăn chín dần. Bữa ăn tối chẳng bao lâu sau cũng liền tiến tới vậy. - Oa~ Canh cá thật thơm!!!

Nami vui sướng reo lên.

- Đúng là rất thơm! Tay nghề nấu ăn của Bellemere đúng là không tồi.

Lăng đầu gật gù nhận xét. Dù sao thì năng lực nấu nướng cùi bắp của cậu chẵ chắn không thể làm ra được một nồi canh cá như thế này.

- Phải không? Phải không?

- Tôi đã nói rồi mà! Ngày xưa tôi thế nhưng nổi tiếng có tay nghề nấu ăn ngon đấy.

Bellemere vẻ mặt ngẩng cao tự hào nói.

- Được rồi! Được rồi! Vậy thì sắp mâm ăn cơm thôi.

Lăng lên tiếng thúc giục. Cậu đã có chút đói bụng thèm ăn rồi.

- Oa~ Ăn cơm! Ăm cơm! Ăm cơm nào!!!

Đây là Nami vui vẻ tiêang hô.

- Nojiko mang bát đũa ra để mẹ bưng canh. Còn cậu mang nồi cơm ra đi.

Đây là Bellemere như thường lệ ra chỉ thị.

- Vâng!

Nojiko nghiêm túc đáp.

- Tôi biết rồi.

Lăng mỉm cười trả lời.

Bữa ăn cơm tối đầu tiên của bốn người bọn họ cũng chính là như thế mà bắt đầu vậy.

Giá mà mỗi ngày đều có thể bình yên như giây phút này! Thời gian cho tới lúc kết thúc nhiệm vụ còn 21h 45 phút...

...

Kết thúc chương 44.

Bình Luận (0)
Comment