Ngay trong lúc cả băng hải tặc Arlong cùng theo sau là một đội ngũ đông đảo người dân trong làng đều hướng về phía ngôi nhà của ba mẹ con Bellemere, ở bên trong căn bếp nhỏ trong ngôi nhà của ba mẹ con, Bellemere đang chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn để cầu chúc ước mơ của Nami sớm được đạt thành. - Tuyệt, nếm thử xem nào…
- Uhmm!... Uhmmmm...!
- Ngon quá!!!! Nước sốt cam tinh khiết Bellemere đã hoàn tất! Mình quả nhiên là người phụ nữ của nội trợ vậy. Hihihi...~
Vui vẻ nếm thử nước sốt cam. Bellemere vẻ mặt không chút xấu hổ tán thán về tài nấu ăn ngon của mình. Đón lấy tất nhiền là hai cái liếc mắt không còn gì để nói của hai cô bé con ở bên cạnh. Có điều bởi vì không muốn lại bị ăn cốc đầu, hai cô bé rất ăn ý lui ra bên ngoài phòng khách dọn mâm để lại một mình Bellemere ở trong bếp. - Thịt vịt trong lò hầm lại cần mất khoảng 10 phút liền hoàn tất, món ăn khác cũng đã sẵn sàng chỉ còn lại món cơm trứng yêu thích của Nami. Nếu ăn uống tiết kiệm một chút có lẽ còn có thể đủ ăn bữa tối! - Mà thôi kệ, hãy cứ thưởng thức bữa ăn trước đi.
Bellemere nấu các món ăn đều thật ngon. Đủ cả màu sắc lẫn hương vị. Cô cầm chảo chế biến nước sốt cam rất điêu luyện. Lửa đỏ rừng rực từ bếp ga nấu chín thức ăn. Tiếng lục bục sôi của lò nước thịt hầm. Hơi ấm nóng của lửa và hương vị ngon tuyệt của các món ăn phâng phất thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng bếp. Chỉ ngửi không thôi mà đã thấy thèm ăn. Và dù mẹ Bellemere rất hay một mình tự sướng, thế nhưng Nami và Nojiko thật đúng là không thể phản bác mẹ nấu ăn vẫn đúng là rất khá vậy. - Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa bỗng dưng vang lên.
- Ồ! Thời điểm này còn có ai sẽ đến nhà nữa nhỉ?
Bellemere trong lòng nghi hoặc. Đang trong lúc cô định sai một trong hai con bé đi ra mở cửa. Bóng của một đám người nào đó thông qua cửa sổ đập vào trong mắt cô. - Ai đến thế nhỉ?
Đây là Nojiko vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
- Để em đi mở cửa. Giờ này tới nhà mình có lẽ chỉ có bác Gen thôi.
Nami bỏ lại bát đũa trên tay xuống bản chuẩn bị xoay người chạy đi.
- Khoan đã!!! Hai đứa đứng yên ở đây. Cẩn thận đừng lên tiếng!!!
Nhỏ giọng rặn dò hai cô bé ở lại yên trong nhà bếp. Bellemere vẻ mặt bất an tiến đến bên cạnh cửa ra vào. Thời điểm đi qua ghế dài nơi Lăng đang ngủ còn thoáng qua phân vân có nên đánh thức cậu chàng hay không. Cuối cùng nhưng bởi vò tiếng gĩ cửa ngày càng dồn dập liền thôi. - Cốc! Cốc! Cốc!
- Cốc! Cốc! Cốc!!!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
- Cửa mở mà! Vào đi!
Giọng Bellemere nói vọng ra bên ngoài.
- Không phiền nếu ta…
Tên thuyền trưởng nhóm người cá cười nham hiểm, đẩy cửa bước vào. Hắn nhìn quanh, bên trái có nồi nước đang sôi, bên phải là chiếc giường cùng những ô cửa sổ nhỏ xinh, hơi ấm và mùi thơm từ bếp bốc ra...
Bellemere đang núp ở đằng sau cửa, trong lòng không hồi hộp. Nằm trên ghế dài Lăng thì bị thành ghế che khuất nên hắn không nhận ra.
"Tên quái quỷ nào đây? Dáng người hắn to lớn quá! Hơn nữa trông thật gian ác.
Không thể để hắn vào nhà được!!! Phải tống khứ hắn ra..."
Trong lòng nghĩ như vậy...
- BỐP!!!
Một cú chân khá mạnh đạp thẳng vào mặt tên thuyền trưởng, hắn ngã nhào ra, Bellemere cầm súng cưỡi trên người hắn
- Không may cho ngươi rồi!
- Ta đã từng là hải quân. Một hải tặc trở về từ Đại Hải Trình như ngươi muốn làm gì ở làng Cocoyashi này thế ?
Bellemere chỉa súng vào miệng tên người cá. Vừa rồi cô lợi dụng lúc đối phương bất ngờ để ra tay đạp ngã hắn xuống đất sau đó dùng súng chỉ thẳng đầu đối phương uy hiếp. Tình thế hiện tại có thể nói là cô đã chiếm cứ hoàn toàn lợi thế. Có điều không hiểu sao nguy hiểm cảnh báo trong lòng của cô từ đầu tới cuối cũng không có vì thế mà giảm đi. Bellemere bởi vậy liền bề ngoài tỏ ra đắc ý nói chuyện. Khẩu súng trên tay thế nhưng nắm thật chặt cảnh giác lấy. "Tên này thật sự là người hay quái vật vậy? Đồng tử của hắn chỉ là một chấm đen nhỏ tí. Xung quanh là mạch máu. Cái mũi thì dài nhọn hoắt. Hàm răng to chắc khỏe và nhọn hoắc. Trông thật tàn ác....!!!" "Mình đang phải đối đầu với tên quái nào thế này?...Nếu như mình không đánh lại hắn... Hai con bé trong nhà sẽ nguy mất..."
Bellemere trong lòng càng nghĩ càng hồi hộp. Tim cô đập nhanh. Lòng đầy lo lắng. Thế nhưng trách nhiệm của một người mẹ là phải bảo vệ gia đình và đem đến sự an toàn cho các con của mình. Bản tính kiên cường đã mang đến cho Bellemere một sự dũng cảm lạ thường. "Nhất định không thể để hắn làm hại hai đứa trẻ!!!" Cô ấy trong lòng là như thế tự nhủ.
- Hí ha ha ha ha ha…khì khì khì khì…CHA HA HA HA HA.....~
Tên thuyền trưởng hải tặc người cá bỗng nhiên phá lên cười.
- Có cái gì đáng cười hả?
Bellemere tức giận và dí càng chặt súng vào mặt đối phương hơn để đe doạ.
Thế nhưng chỉ thấy đối phương cười xong liền bỗng trợn ngược mắt. "Phập" mạnh một cái!!! Hàm răng nhọn hoắc đã cắn thẳng vào cây súng khiến nó gãy ra từng mảnh. Trông hắn giờ cứ y như một con ác quỷ sống hung ác vậy!!! Bellemere không khỏi cực kì hoảng hốt. - Hahaha... Không xi nhê! Không xi nhê! Không xi nhê..
- Khả năng kém cỏi của loại người hạ đẳng như ngươi đối với ta hoàn toàn vô dụng... chí ha ha ha ha...~
Hắn ta cứ như thế nở nụ cười nham nhở tuyên bố lấy thực tế.
- Làm sao bây giờ chị Nojiko? Mẹ có đánh nổi bọn chúng không? Bọn chúng đông quá.
Khác với Bellemere bị sự nguy hiểm cực độ của Arlong làm không phát hiện ra sự có mặt của đám người cá đứng đằng xa, Nami và Nojiko thế nhưng thông qua cửa sổ thấy rất rõ số lượng đáng người dị hợm kia đang đứng trước cửa nhà mình. Nami bởi vậy không khỏi lo lắng hô lên. - Chúng ta... Chúng ta mau chạy ra gọi anh Ruby tỉnh dậy xem!!!
Chững chạc hơn Nojiko hiển nhiên hiểu rất rõ hiện tại dù mình có chạy ra ngoài cũng không có làm được gì. Tất cả hi vọng của cô gái nhỏ giờ chỉ có thể đổ lên người đàn ông duy nhất trong nhà hiện giờ là Lăng. - Vậy chúng ta nhanh đi thôi.
Nói và Nami đã chạy vội ra phòng khách. Nojiko nghe vậy cũng nhảy xuống bàn ăn kê bên cửa sổ chạy đi theo.
- Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng thét to thê thảm đột nhiên vang lên của Bellemere vọng ra từ ngoài cửa.
- Mẹ!!!
Nami thoáng cái liền quên khuấy đi những gì mình định làm. Tâm trạng hoảng sợ chỉ muốn chạy vội ra phía cửa chính.
- Nami!!!
Nojiko sắc mặt tái mét vừa hô vừa chạy theo em gái. Cả hai cô bé hoàn toàn bỏ quên đi đang ngủ say sưa trên ghế dài Lăng. (Phải chăng anh ấy đang giả vờ ngủ vì sợ???) ...
Cùng lúc đó bên ngoài ngôi nhà...
- BỤP…BỤP..BỤP…
Tiếng bàn chân tên người cá hung ác giẫm đạp lên cánh tay Bellemere vang lên từng đợt hoà cùng tiếng hét thê thảm của cô ấy.
"Không được! Bọn chúng là quái vật! tất cả chúng ta sẽ bị giết...Nojiko…Nami… Các con không được tới đây!!!"
Bellemere chỉ biết nằm đó. Cô ấy giờ đang úp sấp mặt xuống thảm cỏ xanh. Nhắm mắt và cắn răng chịu trận… Những vết đạp của tên người cá này thật mạnh bạo và tàn khốc. Từng cú từng cú cứ trúc lên cánh tay cô. Cánh tay nhỏ bé trước một bàn chân to lớn vô tình đã dường như ánh nến tàn trước gió. Cánh tay cô đau buốt. Mồ hôi đã vã ra đầy mặt. Từng đợt…từng đợt…cơn đau cắn xé tim gan vẫn không dứt…tay Bellemere đã be bét đầy máu…nhưng dường như cơn đau thể xác ấy không lấn át nổi sự lo lắng trong lòng cô. Cho dù đối mặt với hoàn cảnh khốc liệt như thế này, ngoại trừ tiếng hô đầu tiên theo bản năng không tránh khỏi thốt lên... Bellemere từ đầu tới cuối căn răng giữ yên lặng chỉ mong sao hai đứa trẻ trong nhà không biết vì thế mà xông ra ngoài. "Nami…Nojiko… Cầu mong hai đứa con sẽ an toàn!" Cô ấy trong lòng là như vậy tự nhủ.
...
- BELLEMERE!!! Bellemere, cô không sao chứ???
- Các anh tạm thời hãy ngừng tay đi!!! Các anh chỉ muốn tiền mà không phải sao?
Tiếng gọi của bác Gen đột nhiên từ nơi xa vang lên, ông vừa chạy đi vừa hô lớn. Đi theo sau lưng bác ta là thật nhiều người dân trong làng đang chạy vội tới. - Đừng lãng phí mạng sống như vậy Bellemere! Chúng ta không thể chống laj được bọn họ!
- Nó có thể được giải quyết bằng tiền!...
Bác Gen nhìn nửa đoạn khẩu súng gãy bên cạnh chỗ Bellemere đang nằm, vẻ mặt đau khổ nói. Khỏi cần nghĩ cũng biết vừa rồi cô gái tệ hại này đã vừa ra tay chống lại lũ người cá kia nên mới bị hành hạ như hiện tại. - Đúng đó! Nữ hải quân, người lớn 100.000 beri, trẻ con 50.000 beri. Nếu ngư ngươi trả đủ tiền cho cả nhà, ta sẽ để ngươi sống… Như một ân huệ! Shi ha ha ha ha....~ Arlong hiển nhiên rất hài lòng về thái độ của bác Gen. Hắn ta dời bàn chân đang giẫm đạp lên cánh tay Bellemere ra và nói với giọng chế nhạo.
Sau cùng thận chí còn không quên cảnh cáo lấy một câu.
- Nếu như không có tiền giao ra. Ta đảm bảo sẽ chết người đó!!! Shi shi shi... Ha ha ha ha ha....~
- Tiền cho cả nhà?
Bellemere giờ đã đầy thương tích, cô đắn đo suy nghĩ trước điều kiện của tên người cá.
- Mẹ!!! Mẹ ơi! Mẹ sao thế???
Nami khóc sướt mưới chạy ra ôm lấy đang nằm trên mặt đất Bellemere. Cùng ôm lấy còn có Nojiko hai mắt rưng rức mím chặt môi không nói tiếng nào.
- Ta không sao! Đã bảo hai đứa ở yên bên trong cơ mà. Tại sao còn chạy ra ngoài?
Nỗ lực ngồi thẳng dậy trên nền cỏ. Bellemere giọng suy yếu quở trách. Mồ hôi trên trán chảy ra thật nhiều giọt.
- Các cháu tạm thời tránh ra một chút. Để ta kiểm tra vết thương cho cô ấy.
Ông bác sĩ vừa mới chạy vội tới mơi lên tiếng. Nami và Nojiko nghe vậy không khỏi ngậm lấy nước mắt đứng xê dịch ra. Ánh mắt nhìn về phía Bellemere tràn đầy lo lắng. - Đaay là hai đứa con của cô sao? Như vậy tổng cộng là 200.000 beri. Cô quyết định ra sao nữ hải quân?
Arlong nhe răng nhếch miệng dữ tợn cười. Vẻ mặt khủng bố của hắn không khỏi làm Nami cùng Nojiko bị hù doạ sợ run.
- 200.000 beri đúng không?
- Ta sẽ nộp đầy đủ!!!
Chuyện đã đến nước này thì cô còn có thể làm sao ngoại trừ nghe theo yêu cầu của đám người cá này. Cũng còn may tối hôn qua cậu Ruby kia vừa mới ứng trước cho tiền lương. Sau này chỉ cần cố gắng một chute hẳn là vẫn có thể sống được.
Ừ? Khoan đã!!! Trong nhà còn có...
Bellemere đột nhiên cả người giậy nảy mình.
Đứng bên cạnh Arlong thế nhưng rất hài lòng với lựa chọn của cô. Còn có thể tuyệt vời hơn nhữa sao khi ngay cả hải quân cũng bị mình hàng phục. Đang lúc Arlong định lên tiếng nói một câu gì đó thật phách lối để thể hiện tâm tình của mình vào lúc này. Tiếng nói lanh lảnh trầm trầm của Hachi đột nhiên vang lên cắt ngang. - Đợi đã Arlong ca! Bên trong nhà còn tìm thấy chồng của cô ta đang nằm ngủ!!!
Arlong: ".........."
Bellemere: "..........."
Nami và Nojiko trợn trừng mắt: "........."
Bác Gen cùng dân làng: ".........."
Lăng: "Moá nó!!! Anh đây thăng cấp lên từ hồi nào vậy mày???"
Cậu chàng chính đang bị Hachi dùng tay xách đứng mang ra bên ngoài vậy.
Không khí trước cửa sân nhà Bellemere bỗng nhiên trở nên thật quỷ dị a quỷ dị Quỷ dị đến lạ thường. Tất cả mọi người ở đây không khỏi đồng loại dùng ánh mắt dò xét nhìn qua Lăng và Bellemere. Cho đến khi....
Một âm thanh phá vỡ tan cục diện lúng túng ấy.
....
Kết thúc chương 48.