Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 214

Lục Trần không biết nói gì, nhưng mà nhìn thấy mắt Vương Quỳnh sáng

lên, thì biết là cô cũng muốn đi xem biệt thự của anh.

"Được rồi, vậy ngày mai mọi người đến làm việc vậy." Lục Trần gật nhẹ

đầu, để hai người lên xe.

Anh gọi điện thoại cho Lâm Di Quân, nói là đứng ở cửa ra vào biệt thự

đợi Lâm Di Quân, để cô tự đến khu biệt thự hồ Cảnh Long.

Trước kia, khu biệt thự ở hồ Cảnh Long là khu biệt thự mà tập đoàn

Quân Duyên chuyên dùng để sắp xếp cho người giàu, tổng diện tích 5000

mét vuông, bốn phía đều là tường cao hai mét, rõ ràng là một tòa thành.

Trong khu biệt thự, có bảo vệ chuyên nghiệp, bảo vệ tuần tra 24 tiếng,

bảo đảm an toàn tài sản, cuộc sống của các hộ gia đình.

Chỗ cửa lớn cũng là có bốn năm bảo vệ trực gác, nhất định phải là hộ gia

đình bên trong khu biệt thự, mới có thể đi vào, không phải người sống bên

trong, nhất định phải có người sống bên trong dẫn vào, vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng mà điều này, cũng khiến cho các hộ gia đình càng thêm yên tâm.

Trong khu biệt thự này, ngoại trừ một căn tốt nhất Lục Trần bảo giữ lại,

những căn hộ khác đã sớm bán hết toàn bộ rồi.

Chỉ là vẫn chưa hoàn toàn tu sửa xong, cho nên vẫn chưa có người nào

vào ở.

Lục Trần đứng đợi ở ngoài cửa lớn hơn mười phút, xe của Lâm Di Quân

cũng lái đến.

"Lục thiếu gia." Lục Trần đã đến nhiều lần, bảo vệ ở đây cũng quen mặt

với anh, thấy anh mở cửa sổ xe quét thẻ, bảo vệ trực ban chào hỏi anh trước.

Lâm Di Quân cũng đưa thẻ ra, là Lục Trần mới đưa cho cô.

Mỗi xe một thẻ, thẻ này cũng phải là thẻ chuyên dụng các hộ gia đình bên

trong mới có.

Lục Trần gật nhẹ đầu, đi vào cửa chính.

Anh để lại một căn biệt thự trêи đỉnh núi chính cạnh hồ cho mình, cả căn

biệt thự cách biệt chiếm diện tích hơn một ngàn mét vuông, hoàn toàn chính

là một khu nhà cao cấp.

Khu nhà cao cấp của anh cũng có bảo vệ riêng, tường vây không cao,

nhưng có bảo vệ tuần tra, rất an toàn.

Lục Trần nhấn vào khóa điện tử, cửa điện tử tự động mở ra, anh mới lái

xe vào.

Sau khi xuống xe, dù là Lâm Di Quân hay Lâm Di Giai và Vương Quỳnh,

đều bị thiết bị xa hoa lắp đặt trong biệt thự gây kinh hãi.

Dù trêи tivi, các cô cũng chưa từng nhìn thấy một khu nhà cấp cao xa

hoa như thế.

"Anh rể, ở đây lớn như vậy, anh với chị làm sao ở hết nổi." Lâm Di Giai

cảm khái nói.

Lục Trần không nói gì thêm, nhưng Lâm Di Quân lại giật mình, cô nhớ

đến hai hôm trước đến nhà bác cả thăm nhà mới, mẹ cô hỏi khi nào cô đổi

nhà, rồi kéo Lục Trần sang một bên.

"Em cũng thấy ở đây quá lớn, hơn nữa phòng ốc cũng nhiều, nếu không

chúng ta để ông bà ngoại Kỳ Kỳ vào đây ở luôn đi?" Lâm Di Quân nhìn Lục

Trần trưng cầu ý kiến.

Cha mẹ cô có hai người con gái, chuyện dưỡng lão sẽ là trách nhiệm của

cô và Lâm Di Giai, hơn nữa cô cũng muốn ở cùng với cha mẹ của mình.

Trước khi kết hôn, cô chỉ muốn có một căn nhà nhỏ ấm áp chỉ thuộc về

mình và Lục Trần là được rồi, ở riêng ra vài năm, cô cũng thường xuyên nhớ

đến cha mẹ mình.

"Có thể." Lục Trần gật nhẹ đầu, đối với chuyện này anh cũng không có gì

nặng nề.

Đúng như lời Lâm Di Quân nói, ở đây có hơn mười căn phòng, còn có bể

bơi, sân bóng rổ, sân vui chơi, phòng Karaoke, vân vân, anh và Lâm Di Quân

hai người căn bản không ở hết được.

Sau khi bàn bạc thời gian dọn nhà xong, Lục Trần cũng không nhàn rỗi,

sau khi anh để Lâm Di Quân đưa Lâm Di Giai và Vương Quỳnh trở về, anh

phải đến Điện tử Đông Giai.

Tiêu Biệt Tình đã tìm được anh, hơn nữa cũng biết người nhà của anh,

anh nhất định phải bảo vệ tốt người nhà, nhất là Kỳ Kỳ.

Người bảo vệ Kỳ Kỳ tốt nhất, anh nghĩ đến Từ Kinh.

Thân thủ Từ Kinh không tệ, bộ đội đặc chủng chính cống đã xuất ngũ, dù

là thực chiến hay là độ nhạy cảm, đều là chiến sĩ hạng nhất.

Lục Trần đi vào Điện tử Đông Giai, bảo vệ làm nhiệm vụ đỗ xe cho anh.

Mặc dù bọn họ còn không biết thân phận thật sự của Lục Trần, nhưng

quản lý của bọn họ Từ Kinh khi gặp Lục Trần đều phải gọi một tiếng anh Lục,

bọn họ đương nhiên không dám lề mề.

"Anh, anh Lục." Đến đỗ xe chính là đội trưởng đội bảo vệ trước đây, Vu

Hải, cũng đã quen biết với Lục Trần từ lâu, phải nói, Lục Trần trước kia là cấp

trêи của hắn ta, nhưng mà về sau lại cùng với Phạm Minh đối phó Lục Trần,

bị Lục Trần vả lại một vố đau.

Từ đó về sau, Vu Hải cho dù bị giáng chức thành một bảo vệ bình

thường, còn quỳ hai ngày trước cửa lớn, nhưng hắn ta vẫn chưa dám rời khỏi

Điện tử Đông Giai.

Bởi vì một câu nói lúc trước của Lục Trần, nói mặc kệ hắn ta đến chỗ

nào, cũng có thể khiến hắn ta cùng đường, cho nên dù hắn ta có uất ức cũng

không dám rời khỏi Điện tử Đông Giai.

Nhưng mà Điện tử Đông Giai hai lần đề cập đến chuyện tăng tiền lương

cho công nhân viên, hắn ta cho dù làm một bảo vệ bình thường, tiền lương

một tháng cộng thêm các loại tiền thưởng, tính ra cũng được năm sáu nghìn.

Bảo vệ nhận tiền lương năm sáu nghìn, là tiền lương cao nhất ở Du Châu,

thậm chí so với quản lý ở nhiều chỗ còn cao hơn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cuối cùng hắn ta không rời đi.

"Từ Kinh đâu rồi, có ở đây không?" Lục Trần xuống xe thấy là Vu Hải, hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Vu Hải, Lục Trần cười cười, ân oán giữa

Vu Hải, Phạm Minh và anh, anh đã sớm bỏ ra khỏi đầu rồi.

Anh là một người như vậy, có đôi lúc tính toán vô cùng chi li, có đôi lúc lại

rất rộng lượng.

Mấu chốt là người đó chọc giận anh đến mức nào.

"Quản lý Từ xin nghỉ." Vu Hải nói.

"À, xin nghỉ lúc nào?" Lục Trần đưa chìa khóa xe cho Vu Hải, thuận

miệng hỏi.

"Một tuần rồi ạ, cũng được sáu ngày rồi." Vu Hải suy nghĩ một lúc nói,

"Ừ." Lục Trần gật nhẹ đầu, liền đi vào tòa nhà.

Đi vào văn phòng Hạ Quân, đúng lúc Hạ Quân đang phê duyệt văn kiện

cho thư ký.

"Lục tổng."

"Lục tổng."

Nhìn thấy Lục Trần đi đến, Hạ Quân và thư ký cũng gấp gáp đứng dậy

chào hỏi.

"Ừ, ngồi đi." Lục Trần ngồi xuống ghế sofa, ý bảo Hạ Quân không cần

nhường vị trí cho anh.

Đợi Hạ Quân ngồi xong, sau khi thư ký đi ra, Lục Trần mới hỏi: 'Từ Kinh

xin nghỉ bao nhiêu ngày?"

"Ơ? Cậu ta vẫn chưa về sao, tôi nhớ cậu ta chỉ xin nghỉ ba ngày thôi." Hạ

Quân nghi ngờ hỏi.

Lục Trần nhíu nhíu mày, cái chức giám đốc này của Hạ Quân làm không

xứng rồi, quản lý dưới tay mình xin nghỉ mấy ngày, ngày nào về đơn vị, có về

hay không, anh ta cũng không thèm để ý, thật sự là hồ đồ.

Hạ Quân cũng biết được mình sơ suất chuyện này, xin lỗi nói: "Là sai sót

của tôi, bình thường bộ phận bảo vệ không có chuyện gì, cho nên tôi cũng

không chú ý lắm."

"Ừ, hôm nay cậu ta vẫn còn chưa về đơn vị, vậy có thể là đã gặp chuyện

gì rồi." Lục Trần gật nhẹ đầu, không chỉ trích Hạ Quân cái gì, chỉ là để anh ta

ý thức được, vấn đề nhỏ này, mặc dù là vấn đề nhỏ, nhưng sau này vẫn

không nên phạm phải.

Anh lấy điện thoại ra tìm số của Từ Kinh, nhưng âm báo lại là tắt máy.

"Lấy tư liệu của Từ Kinh ra, tìm xem cậu ta ở đâu." Lục Trần cảm thấy có

chút kỳ quái, Từ Kinh đang yên lành sao phải tắt máy?

Hơn nữa cậu ta không phải chỉ xin nghỉ ba ngày phép sao, cũng đã một

tuần, còn chưa về đơn vị, nhất định là gặp phải phiền toái gì.

Anh tin với EQ của Từ Kinh, không thể kịp trở về, cho dù không gọi điện

thoại nói với Hạ Quân một tiếng, ít nhất cũng phải gọi điện thoại nói với anh

một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment