Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 224

Ngày hôm sau, Lục Trần hỏi Từ Kinh thích xe gì, Từ Kinh nói thích việt dã,

Lục Trần mua cho cậu một chiếc Mercedes-Benz G350, mặc dù không nói rõ

xe này của ai, nhưng trong lòng Lục Trần xe này vĩnh viễn thuộc về Từ Kinh.

Từ Kinh cũng không hỏi, nhưng lần đầu tiên lái chiếc xe đắt tiền, trong

lòng vẫn hơi vui sướиɠ, dẫn đến ngày đầu tiên đưa Kỳ Kỳ đi học, cậu đã

phạm luật giao thông hai lần.

Kỳ Kỳ cũng rất thích G350, buổi tối trở về nói không thích ngồi Steinway

của Lục Trần nữa.

Công việc của Từ Kinh rất nhàm chán, bởi vì ngoài đưa đón Kỳ Kỳ, khi Kỳ

Kỳ đi học cậu còn phải canh giữ gần nhà trẻ, Lục Trần lại cho chuyển năm

trăm nghìn vào thẻ cậu, để cậu muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, chỉ cần

đừng cách nhà trẻ không quá xa là được.

Vài ngày kế tiếp, mặc dù không phát hiện bất kỳ chuyện gì nhằm vào Kỳ

Kỳ hoặc là Lâm Di Quân xảy ra, nhưng Lục Trần vẫn không dám sơ suất một

chút nào.

Trong mấy ngày này, anh còn đặc biệt sai người từ Trung Đông thuê một

vài lính đánh thuê chân chính cho anh, tổng cộng có 24 lính đánh thuê nhận

lời mời, nhưng anh tự mình kiểm tra, cuối cùng chỉ có bốn người thông qua

kiểm tra.

Anh trả lương cho bốn lính đánh thuê mỗi người bốn mươi ngàn, để bọn

họ bảo vệ Lâm Di Quân.

Bốn mươi ngàn tiền lương này, ký hợp đồng là thời điểm mấu chốt, bọn

họ không tiếc thân thể đỡ đạn cho Lâm Di Quân, dù bọn họ có thể chết, coi

như mất mạng, cũng phải bảo vệ tốt Lâm Di Quân.

Công việc vệ sĩ cũng không phải dễ làm, có thể nói, tiền vệ sĩ kiếm được

đều là tiền mồ hôi nước mắt dùng tính mạng đổi lấy.

Nhưng so với việc bọn họ làm thuê cho quân đội, tính mạng của bọn họ

được bảo đảm hơn, đãi ngộ cũng cao hơn.

Dưới tình huống bình thường, nếu không phải cùng đường, hoặc không

có cách nào, người có chút năng lực cũng không có khả năng đến chiến

trường làm lính đánh thuê.

Trừ phi là phần tử hiếu chiến trời sinh đã thích ra chiến trường đánh giặc.

Có điều, rất nhiều người đạt được thành tựu trêи chiến trường, chỉ cần có

người giàu thuê bọn họ, phần lớn đều đồng ý trở về thành phố làm vệ sĩ bình

thường.

Tuy làm vệ sĩ cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng, nhưng so với chiến

trường, lại là cõi yên vui thực sự.

Về phần hai mươi người còn lại, Lục Trần cũng cấp cho bọn họ một chức

vị tương tự như bảo vệ cao cấp, tiền lương một vạn đến một vạn rưỡi, đến

làm việc ở Kỹ thuật Di Kỳ.

Tuy năng lực mấy lính đánh thuê này không tệ, nhưng tiền lương một vạn

đến một vạn rưỡi đã là không thấp, nhiều hơn tiền lương bọn họ làm thuê cho

quân đội rất nhiều.

Cho nên đối với yêu cầu của Lục Trần, tất cả bọn họ đều không phản đối,

rất mừng rỡ ký hợp đồng làm việc với Kỹ thuật Di Kỳ.

Lục Trần tính toán đợi Kỹ thuật Di Kỳ chính thức kinh doanh, sẽ thông báo

tuyển dụng một nhóm lính đánh thuê hơn trăm người.

Nếu là viện khoa học kỹ thuật, khẳng định có rất nhiều sản phẩm và trang

thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến, đương nhiên càng nhiều nhân viên bảo vệ

tới bảo vệ càng tốt.

Có điều những cái này đều nói sau, từ giờ đến lúc viện khoa học kỹ thuật

đưa vào hoạt động còn ít nhất nửa năm nữa, cho nên chuyện này cũng không

gấp.

Chuyện anh cần làm nhất bây giờ chính là tìm ra vị trí của Mục tiên sinh,

không tìm ra Mục tiên sinh, anh mãi mãi không biết mẹ cả anh – Tiêu Biệt Tình

ở đâu.

Càng không biết Tiêu Biệt Tình muốn làm gì.

Có điều ngay cả bố mình cũng bị Tiêu Biệt Tình ép rời thủ đô, còn giải tán

toàn bộ nhà họ Lục, sau khi tìm được bà ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha

cho bà ta.

Lục Trần không lo lắng bản thân anh, anh chỉ lo Tiêu Biệt Tình ra tay với

Lâm Di Quân hoặc là với Kỳ Kỳ.

Thậm chí Tiêu Biệt Tình cũng có thể sẽ ra tay với Kỹ thuật Di Kỳ của anh.

"Hi vọng bà ta vẫn chưa biết Kỹ thuật Di Kỳ là mình mở." Lục Trần thầm

nghĩ trong lòng nói.

Còn năm ngày nữa là tới ngày Lục Trần chuẩn bị dọn nhà, hôm nay, Lâm

Di Quân lại nói cho anh biết, nhà mẹ nuôi cô sắp chuyển nhà, chính là ngày

mai, muốn cả nhà bọn họ tới ăn bữa cơm tân gia.

Lúc nhỏ, thể chất của Lâm Di Quân không tốt, Vương Tuyết đến từ nông

thôn, tin vào tập tục nông thôn, dẫn Lâm Di Quân nhận một mẹ nuôi, quan hệ

hai nhà vẫn rất tốt, mãi đến khi anh trai nuôi cô thích cô, mà cô lại lựa chọn

Lục Trần, hai nhà mới giảm bớt quan hệ, rất ít khi đi lại.

"Nghe nói sau khi Đường Đại Long du học trở về thì làm trong một công ty

nước ngoài, tiền lương đãi ngộ rất cao, mới mấy năm đã đổi nhà mới." Lâm

Di Quân lơ đãng nói.

Đường Đại Long chính là anh nuôi cô, cũng người lúc trước từng thích cô,

thậm chí có một lần vì không muốn cô ở bên Lục Trần, mẹ cô – Vương Tuyết

còn muốn gả cô cho Đường Đại Long.

Lục Trần gật đầu, tất nhiên có ấn tượng với Đường Đại Long, đều là sinh

viên đại học Du Châu, có điều Đường Đại Long cao hơn bọn họ ba khoá, bọn

họ học đại học năm nhất, Đường Đại Long đã học năm tư, bọn họ học năm

hai, Đường Đại Long tới châu Âu du học.

Lúc trước Đường Đại Long một sinh viên giỏi, hơn nữa lại du học nước

ngoài, có thành tựu cũng là bình thường.

Ngày hôm sau, cả nhà Lục Trần tới nhà họ Đường ăn tân gia, căn nhà

mới của nhà họ Đường nằm trong một khu đô thị cao cấp, mười sáu ngàn tệ

một mét vuông, căn hộ duplex, chỉ riêng tầng dưới cùng đã chừng một trăm

mét vuông, đối với người làm công ăn lương mà nói, có thể mua được căn hộ

tốt như vậy đã coi như không tệ.

Lúc mấy người Lục Trần đến, đã có không ít họ hàng nhà họ Đường đến

rồi, chủ nhân nhà họ Đường Đường Khánh Sơn thấy nhà Lâm Đại Hải đến,

thì bỏ qua mấy người họ hàng thân thích chạy ra chào đón.

"Ôi chao ông Lâm, các ông đến muộn quá, tôi đã dẫn bọn họ tham quan

hết rồi, hay là nhà mình tự đi tham quan xem, nhà nhỏ, cũng chẳng có cái gì

đáng giá." Đường Khánh Sơn cười ha ha nói, nói gần nói xa đều đầy ra vẻ.

Đây là khoe khoang với bọn họ, nhà họ đã sắp bằng khu biệt thự nhà

người ta.

Mặt Lâm Đại Hải và Vương Tuyết hơi xấu hổ, bọn họ đương nhiên nghe

được Đường Khánh Sơn khoe khoang với bọn họ, cười nói: "Ông Đường à,

bây giờ ông xem như hưởng phúc rồi, cuộc sống làm người ta rất hâm mộ."

Thật ra Lục Trần đối với Lâm Đại Hải không có cái gì để mà nói, lương

hàng tháng một triệu, còn có năm loại bảo hiểm, mà muốn đi làm thì đi làm,

không muốn đi cũng không cần đi, còn có xe riêng đưa đón, muốn nói hâm

mộ, đoán chừng tất cả mọi người đang ngồi đều hâm mộ ông.

Chỉ là Lâm Đại Hải luôn khiêm tốn, cho nên sẽ không khoe khoang cái gì

trước mặt người khác, nhất là trước mặt bạn mình.

Có điều nói thì như thế, trong lòng Vương Tuyết vẫn có chút không vừa ý.

Bởi vì Lục Trần nhiều tiền như vậy vẫn để bọn họ ở căn nhà kiểu cũ hai

phòng ngủ một phòng khách, lần trước đến thăm nhà mới của anh trai bà ta ở

Kỳ Giang, bà ta không nhịn được hỏi Lâm Di Quân, lúc nào bọn họ mới đổi

nhà mới.

Chuyện Lâm Di Quân và Lục Trần xác định bốn ngày nữa sẽ chuyển nhà

còn chưa nói với Vương Tuyết và Lâm Đại Hải.

Mà mấy ngày nay Lâm Di Giai và Vương Quỳnh dồn tất cả sức lực vào

công việc mới, cũng bận bù đầu, cho nên quên mất việc này, cũng không

nhắc tới với hai người Vương Tuyết.

Cho nên Vương Tuyết còn chưa biết chuyện Lục Trần muốn dọn tới khu

biệt thự hồ Cảnh Long.

"Aiz, thật ra tôi cũng là nhờ Đại Long nhà tôi hưởng phúc, thời gian trước

Đại Long mới đổi cho tôi một chiếc xe mới, lại tốn của nó không ít tiền."

Đường Khánh Sơn nói rồi nhìn thoáng qua Lục Trần và Lâm Di Quân bên

cạnh.

"Ông Lâm, giờ ông hối hận không, lúc trước bảo ông gả Di Quân nhà ông

cho Đại Long nhà tôi ông không chịu, hiện tại gả cho một người vô dụng như

vậy, có phải vẫn còn giúp người ta gác cổng không?" Đã là ông già mấy chục

tuổi, giễu cợt hậu bối trẻ tuổi, Đường Khánh Sơn lại còn cười rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment