Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 321

"Tư lệnh, bên phía Bang Shan đã phát đi thông cáo đầu hàng, muốn xin  

chúng ta đàm phán hòa giải."  

"Năm nhà quân phiệt bao gồm bang Shan, bang Kachin, bang Wa đều lần  

lượt gửi điện chúc mừng, chúc mừng chúng ta đã dành được thắng lợi tốt  

đẹp, cả năm nhà quân phiệt đều gửi đi một bài điện văn trêи trang web của  

mình tuyên bố hi vọng được hợp tác với cùng với Điện Sát Thần chúng ta."  

"Bên phía chính phủ Naypyidaw cũng gửi điện chúc mừng, chúc mừng  

chúng ta dành được chiến thắng hoàn mỹ, phòng nội các của Naypyidaw  

cũng thông báo hi vọng có thể đàm phán với chúng ta, cùng phát triển hòa  

bình với Myanmar."  

Trong phòng chỉ huy Điện Sát Thần, nhân viên công vụ đang báo cáo  

động thái của các nhà quân phiệt trong vòng một hai giờ đồng hồ vừa qua.  

Nghe báo cáo của sĩ quan dân sự, vẻ mặt của cả ba người Lục Trần, Tiêu  

Chiến và Đỗ Phi đều tỏ vẻ châm chọc.  

Nhớ lại lúc đầu khi Lục Trần đến tìm bọn họ để đàm phán, đã nhượng bộ  

rất nhiều rồi đồng thời còn hứa hẹn sẽ đầu tư để phát triển Naypyidaw.  

Nhưng bên phía Naypyidaw đó căn bản lại rất thờ ơ, lúc đó anh ấy rất hy  

vọng có thể cùng bọn họ đàm phán đại kế hoạch cùng phát triển hòa bình với  

Myanmar, bây giờ thế này có khác gì đang tự vả vào mặt mình không?  

"Tư lệnh, có cần hồi đáp bọn họ không ạ?" nhân viên công vụ hỏi.  

"Mặc kệ bọn họ, đợi hai ngày nữa rồi tính." Lục Trần xua tay, lúc này anh  

đang hoàn toàn nắm quyền chủ động, đương nhiên không cần phải vội vàng  

rồi.  

Điều quan trọng là anh vẫn còn phải giải quyết một truyện hết sức phiền  

phức nữa.  

Đó chính là Lam gia.  

Toàn bộ năm trăm võ sĩ của Lam gia đều đã được trang bị vũ khí, hơn  

nữa còn đang ẩn nấp tại trung thâm thành phố Kokang, bọn chúng không  

hành động, Lục Trần cũng thật sự chưa biết phải đối phó thế nào.  

Đối mặt với những võ giả này, quận đội mà chủ động xuất kϊƈɦ khẳng định  

không phải là đối thủ của bọn chúng, nếu đem xe tăng thiết giáp ra để đàn áp  

thì nhất định sẽ gây ra nhiều thương vong, điều quan trọng nhất là xe tăng  

thiết giáp sẽ không chiếm được ưu thế khi vào thành phố.  

Cho nên Lục Trần chỉ có thể nghĩ cách dụ bọn chúng đến nơi được chỉ  

điểm để quyết chiến mà thôi.  

"Lam gia mấy giờ đồng hồ gần đây có động thái gì không?" Lục Trần hỏi  

Đỗ Phi.  

"Không có, hiện tại bang Shan đã đầu hàng, tôi đoán bọn chúng không  

dám đến, nếu như bọn chúng vẫn còn dây dưa trong thành phố, cũng không  

phải là cách hay." Đỗ Phi lắc đầu trả lời.  

Đây cũng là điều mà Lục Trần lo lắng, mặc dù anh biết võ công của bản  

thân hơn người, nhưng cũng không dại dột trêu chọc với hàng trăm võ sĩ  

được trang bị vũ khí của Lam gia.  

Nếu như đối phương không có hàng nóng thì còn dễ đối phó, nhưng đối  

với năm trăm võ giả được trang bị vũ khí thì võ công của anh có cao tới đâu  

cũng không dám đi gây sự trước.  

Cho nên anh phải tiêu diệt toàn bộ hàng trăm võ sĩ này của Lam Gia tại  

Kokang mới có thể trở về Du Châu được.  

"Tôi đi dụ bọn chúng tới khe núi." Lục Trần lạnh lùng lên tiếng.  

Lam gia là nhắm vào anh nên cũng chỉ có anh mới có thể dụ được người  

của Lam gia đến.  

"Không được, như vậy quá nguy hiểm!"  

Lục Trần vừa nói, Đỗ Phi và Tiêu Chiến cùng lên tiếng ngăn cản.  

Lục Trần là linh hồn của Điện Sát Thần, nếu như anh ấy xảy ra sơ xuất gì,  

thì khí thế vô địch mà bọn họ xây dựng được trong khoảng thời gian này sẽ tự  

sụp đổ, khí thế của binh sĩ nhất định đều sẽ bị ảnh hưởng.  

Sẽ giống như bang Shan, tổng tư lệnh Kha Đan vừa chết, phó tổng tư  

lệnh cùng các tướng lãnh đều đồng thời đầu hàng, bởi vì bọn chúng đã mất đi  

linh hồn, không thể nào lấy lại được khí thế quyết chiến với Điện Sát Thần.  

"Lam gia là nhắm vào tôi, trừ tôi ra, trong hai người ai có thể khiến chúng  

có hứng thú đây." Lục Trần lắc đầu nói.  

"Nhưng cậu cũng không thể mạo hiểm đi thế được." Đỗ Phi cũng một  

mực lắc đầu ngăn cản.  

"Bọn chúng không tấn công vào thì cùng lắm chúng ta cho sơ tán toàn bộ  

người dân trong thành phố rồi cùng chúng quyết đấu là được mà." Tiêu Chiến  

nói.  

"Đúng vậy, chỉ cần sơ tán người dân, nhiều nhất cũng chỉ tổn hại đến  

công trình kiến trúc mà thôi, cậu thấy đó những công trình kiến trúc ở Kokang  

này đều đã cũ nát hết rồi, sớm muộn gì cũng phải trùng tu lại, cùng lắm thì  

sau này câu xây lại cho bọn họ là được, tôi không tin chút tiền này cậu lại  

không bỏ ra được." Đỗ Phi cũng nói thêm vào.  

"Vậy e là sẽ phải đầu tư hàng trăm triệu mất." Sử Tiến đứng bên cạnh yếu  

ớt lên tiếng.  

"Cậu thì hiểu cái đếch gì, chút đầu tư này có là gì, dựa vào sức ảnh  

hưởng hiện tại của Điện Sát Thần chúng ta, Naypyidaw nhất định sẽ phải  

nhượng bộ đưa Kokang cho chúng ta, đến lúc đó lẽ nào chúng ta không kiến  

thiết lại Kokang sao? hơn nữa chỉ cần xây dựng lại Kokang thì sau này nhất  

định sẽ thu lại được hết tiền đầu tư." Đỗ Phi trừng mắt nhìn Sử Tiến nói.  

   Sử Tiến nhún vai, đối với những kế hoạch này căn bản cậu ta nghe không  

thông, nên chỉ đành ngậm miệng mà thôi.  

Lục Trần trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy thì cứ làm  

thế đi, thông báo xuống dưới, trước sáng ngày kia phải sơ tán toàn bộ người  

dân ra khỏi thành phố Kokang, đợi chiến tranh kết thúc mới được trở lại, đối  

với những tòa nhà bị phá hủy hay tổn thất gì chúng ta trước tiên sẽ tiến hành  

bồi thường tương ứng cho người dân."  

Đỗ Phi và Tiêu Chiến đều thở phào một hơi, bọn họ chỉ sợ Lục Trần  

khăng khăng làm theo ý mình, muốn đích thân vào thành phố dụ đám người  

của Lam gia ra.  

Chỉ cần Lục Trần không mạo hiểm là được, theo như Đỗ Phi thấy, Lục  

Trần của bây giờ, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là  

vấn đề.  

Không nói đến tài sản của Lục Trần ở Du Châu, chỉ tính mỗi sáu mỏ khai  

thác đá của Hắc Long và Lưu Thường Sơn mỗi năm cũng kiếm được ít nhất  

một đến hai tỉ nhân dân tệ, trừ đi chi phí bồi dưỡng quân đội và xây dựng  

thành phố, ít nhất lợi nhuận ròng cũng phải lên tới hàng trăm triệu.  

Hơn nữa đây mới chỉ là kết quả dựa trêи tình hình trước đây mà thôi.  

Anh ấy tin rằng có Hoa Hạ làm chống lưng cho Điện Sát Thần, sau này  

nhất định sẽ ngày càng mạnh hơn, thu nhập cũng sẽ ngày càng khủng bố hơn.  

"Được, Chuyện này cứ giao cho tôi." Tiêu Chiến gật đầu nhận lệnh rồi  

đứng lên rời khỏi phòng chỉ huy.  

……  

Trong một trang viên tư nhân tại Kokang.  

"Phu nhân, bang Shan bại rồi." Lam Vũ Hằng đi vào đứng trước mặt Lý  

Tín Liên nói.  

"Bọn họ đã khai chiến rồi sao? không phải nói ngày mai mới khai chiến  

sao?" Lý Tín Liên nhíu mày hỏi.  

"Là do Điện Sát Thần không theo thời gian khai chiến đã giao hẹn trước  

đó, bọn hắn hôm nay đã phải đến mấy chục máy bay chiến đấu và phi cơ trực  

thăng có trang bị vũ khí trực tiếp tấn công vào đại bản doanh của bang Shan."  

Lam Vũ Hằng cười khổ nói.  

"Cái gì?"  

Các cao thủ bên cạnh Lý Tín Liên lần lượt kinh ngạc, không dám tin nhìn  

vào Lam Vũ Hằng.  

Bọn họ đều biết thực lực của mấy nhà quân phiệt của Myanmar, ngoại trừ  

Naypyidaw có mấy chiếc máy bay chiến đấu lỗi thời ra thì sáu nhà quân phiệt  

còn lại ngay đến cả trực thăng chiến đấu cũng không có mấy chiếc, không  

ngờ Điện Sát Thần lại có nhiều vũ khí tối tân như vậy.  

Đám người đều có chút khϊế͙p͙ đảm trong lòng, nếu như bọn họ mạo hiểm  

đánh vào nơi đóng quân của Điện Sát Thần thì đúng là thật sự không chắc  

chắn sẽ chiếm được lợi thế.  

Mặc dù bọn họ đều là những võ đạo cường giả, nhưng đối mặt với vũ khí  

hiện đại cũng không thể nào chiếm được ưu thế.  

"Bang Shan đã đầu hàng rồi, hơn nữa Điện Sát Thần cũng đã phát hiện ra  

chúng ta, bọn chúng đã ra lệnh sơ tán toàn bộ người dân trong thành phố  

trước sáng ngày kia, đây đúng là muốn quyết chiến một trận sống chết với  

chúng ta ngay tại thành phố rồi." Lâm Vũ Hằng tiếp tục nói.  

"Được, nếu đã như vậy thì ngày kia sẽ quyết chiến với chúng một trận."  

Lý Tín Liên gật đầu nói, sau khi biết Điện Sát Thần có vũ khí tối tân, bà ta  

cũng không dám tùy tiện đến đại bản doanh của Điện Sát Thần nữa.  

Bình Luận (0)
Comment