Ông Bố Chiến Thần

Chương 13

Chương 13: Như anh như cha

Vô số ánh mắt của người qua lại trên đường đổ dồn vào chiếc Lamborghini.

Điều đáng ngạc nhiên hơn là, chiếc Lamborghini có giá khởi điểm ít nhất hai triệu tệ lại đỗ trước cửa quán nhỏ. Điều này quả thật là khó hiểu.

“Trời, chuyện này là sao. Chiếc xe này định vào quán ăn mì sao?”

Có người kinh ngạc nói

“Lái Lamborghini thì sao có thể đến đây ăn mì?”

Một số người tỏ vẻ khinh thường nói.

“Chiếc xe đó dừng đúng cửa quán nhỏ để làm gì. Nghèo đói hạn chế sự tưởng tượng của tôi, không hiểu nổi sở thích của người có tiền”.

Mọi người đang xôn xao xuýt xoa, tất cả ánh mắt đều tập trung lên chiếc xe thì lúc này cửa xe mở ra, một cô gái đeo kính râm bước xuống.

Cô gái mặc một trang phục màu đen, trông khá già dặn, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng. Cô ấy bỏ kính đen để lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

“Trời, người đẹp, thật xinh đẹp! Xe đẹp người xinh, nhiều tiền!”

Trong khoảnh khắc cô gái bỏ kính ra, mọi người có mặt ở đó đã ồn ào kêu lên kinh ngạc. Nhưng hình như cô gái đã quá quen với cảnh tượng như vậy rồi, cứ thế đi vào trong quán nhỏ.

“Người đẹp như thế thì tôi sẵn sàng dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy một cái hôn”.

“Cậu còn muốn hôn, sờ tay vài cái là tôi đã mãn nguyện lắm rồi”.

“Mấy người tham lam quá đấy. Tôi chỉ cần lại gần cô ấy một chút, ngửi mùi thơm trên người cô ấy”.

Thấy người đi khuất, sau lưng lập tức vang lên những tiếng bàn tán không dứt.

“Cô gái, xin hỏi cô muốn ăn gì?”

Thấy chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa quán nhỏ, bác Hà cũng đi ra từ trong bếp. Nhìn thấy cô gái xinh đẹp như thế, ông ấy cũng thấy hơi lạ.

“Cho tôi một bát mì lòng!”

Cô gái vừa nói vừa đi đến đối diện Long Thiên Tiếu ngồi xuống.

“Anh không để ý tôi ngồi chung bàn chứ?”

Cô gái hỏi. Bây giờ không phải là giờ cơm, cho nên trong quán chỉ có hai bố con họ, nhưng cô gái vẫn chọn ngồi chung bàn với Long Thiên Tiếu.

“Không sao. Tôi có thể gọi cô là gì?”

Long Thiên Tiếu tỏ ra bình thản hỏi, gần như không cảm thấy kỳ lạ với hành động của cô gái.

“Lâm Hi, người nhà họ Lâm ở Yến Kinh. Vương Tọa thật nhanh quên, năm đó đích thân anh đã xem hồ sơ của tôi!”

Cô gái nói khẽ.

“Cô không nên xuất hiện ở đây!”

Sắc mặt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Anh có thể bỏ giáp về quê, tại sao tôi không thể? Mỗi người đều có quyền làm chuyện mình thích, không phải sao?”

Cô gái hỏi lại.

“Đúng vậy”.

Long Thiên Tiếu không thể phản bác câu hỏi này.

“Đây chính là công chúa Long của hai người sao?”

Ánh mắt Lâm Hi rơi lên người Long Tiểu Tịch, hỏi.

“Chào chị, chị thật xinh đẹp! Xinh như chị Tuyết Cầm vậy!”

Long Tiểu Tịch ngơ ngẩn nhìn Lâm Hi, nói.

“Cái miệng thật ngọt, thật thông minh, không hổ là công chúa nhỏ của Nam Cảnh chúng ta!”

Được bé con khen ngợi, Lâm Hi không nhịn được cười thật tươi.

“Con bé tên là Long Tiểu Tịch, tôi tên là Long Thiên Tiếu. Cô có thể gọi tên tôi, không gọi những tên khác”.

Long Thiên Tiếu căn dặn nói. Anh có rất nhiều việc phải làm ở đây nên không muốn để lộ bất cứ tin tức nào về mình.

“Đối với tôi mà nói, anh như anh ruột, như cha đẻ. Sao tôi có thể gọi tên của anh? Sau này tôi gọi anh là anh cả được chứ!”

Lâm Hi trầm tư một lát mới nói.

“Chuyện này tùy cô”.

“Anh cả ở thành phố Lâm Giang lâu như vậy là có kế hoạch gì?”

Lâm Hi hỏi.

“Cô tìm tôi có việc gì?”

Long Thiên Tiếu không trực tiếp trả lời mà hỏi lại.

“Dòng họ nhà tôi có kinh doanh ở đây. Tôi tình cờ tới đây xem xét một chút”.

Lâm Hi nói.

“Chỉ như thế thôi?”

“Tôi đến để truyền đạt lại ý của cấp trên và ông nội tôi. Chức vụ và thân phận của anh vẫn còn nguyên vẹn. Ở thành phố Lâm Giang, anh có thể sử dụng bất kỳ lực lượng nào để làm mọi chuyện theo ý mình”.

Lâm Hi nói.

“Tôi muốn làm chuyện gì còn phải mượn lực lượng của họ sao?”

Long Thiên Tiếu nhếch mép, hứng thú nói.

“Đương nhiên là không phải ý này. Cấp trên và ông nội tôi muốn hỗ trợ anh, gặp phải vấn đề nào không thể giải quyết thì có thể huy động tất cả các lực lượng”.

Lâm Hi nhận ra mình đã nói sai gì đó, lại nói.

“Còn có chuyện gì tôi không thể giải quyết à?”

Long Thiên Tiếu lại cong khóe miệng, nói.

“Anh cả, tôi không có ý này!”

Lâm Hi đứng bật dậy, có chút hoảng sợ nói.

“Tôi hiểu ý của cô. Cô muốn giúp tôi nhưng tôi không cần! Những chuyện sau này tôi muốn làm đều là vì thù cá nhân, tôi không muốn mượn bất kỳ lực lượng nào ở Nam Cảnh, càng không muốn làm ảnh hưởng đến Nam Cảnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả Đại Hạ! Tôi không muốn mọi người bị liên lụy! Cô hiểu không?”

Long Thiên Tiếu lại nói. Long Tiểu Tịch ngồi bên cạnh nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy mờ mịt. Những chuyện này cô bé chưa từng được biết, dì Trương cũng chưa từng nói về chuyện như thế.

“Cho nên, bây giờ tôi cũng đã cởi giáp về quê rồi. Bây giờ, tôi chỉ là cô chủ của nhà họ Lâm ở Yến Kinh. Năm đó tôi mười lăm tuổi, ông nội đưa tôi vào chiến khu Nam Cảnh, vốn dĩ ôm suy nghĩ nếu không thể thông qua cuộc sát hạch của Ám Nhẫn thì sẽ trở về thừa kế gia sản hàng ngàn tỷ. Bây giờ tôi không muốn ở Nam Cảnh nữa nên tôi chọn quay về thừa kế gia sản hàng ngàn tỷ, không được sao?”

Lâm Hi có chút run tẩy nói. Điều cô ấy sợ là Long Thiên Tiếu sẽ đuổi cô ấy đi.

“Vậy được rồi. Cô chủ quá tùy hứng!”

Long Thiên Tiếu không nói được gì đành trả lời.

“Cho nên, anh cả định làm gì tiếp theo? Liên quan đến chuyện năm đó, tôi còn biết một ít tin tức, nếu có cơ hội tôi muốn nói chuyện riêng với anh”.

Lâm Hi vội vàng nói.

“Lát nữa tôi phải đi tìm Tần Viễn Lâm”.

Long Thiên Tiếu cau mày nói.

“Chính là Tần Viễn Lâm người giàu nhất thành phố Lâm Giang, người suốt ngày nói trên TV rằng không có hứng thú với tiền bạc sao?”

Lâm Hi hỏi.

“Đúng vậy”.

Long Thiên Tiếu trả lời vô cùng dứt khoát.

“Chị ơi, em cũng biết ông già xấu tính suốt ngày nói mình không có hứng thú với tiền đó? Ông già xấu xa đó không tốt chút nào. Khi em và bố chịu đói ở trong nhà thì luôn phải nghe ông ta nói không có hứng với tiền bạc”.

Long Tiểu Tịch ngồi một bên nghe hai người nói chuyện thì luôn không có cơ hội xem vào. Bây giờ, rốt cuộc có một cơ hội thể hiện.

“Phụt… ha ha… Em cũng biết chuyện này sao?”

Lâm Hi suýt nữa cười không thành tiếng, vô cùng yêu thương bóp bóp hai bên má của Long Tiểu Tịch.

“Biết chứ ạ, em thấy trên TV”.

Cô bé gật đầu, khẳng định chắc nịch nói.

“Tôi đưa hai người qua đó, tôi chưa từng gặp họ, họ cũng không biết thân phận của tôi. Họ sẽ cho rằng tôi chỉ là người bình thường mà Yến Kinh phái đến”.

Lâm Hi nhìn Long Thiên Tiếu nói.

“Không cần cô đưa, chúng tôi tự tới đó”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Ông chủ, tính tiền!”

Nói rồi, Lâm Hi nhanh nhẹn giành trả tiền.

Bình Luận (0)
Comment