Ông Bố Chiến Thần

Chương 144

“Vậy cháu đợi ở đây, chú bế bố của chú ra đi!”  

Long Thiên Tiếu lại dặn. Nói rồi anh vào nhà, không lâu sau, anh bế Long Đức Phúc ra. Tần Tiểu Manh giúp Long Thiên Tiếu mở cửa chiếc xe Audi A6 ra để anh bế Long Đức Phúc vào trong.  

“Mẹ, mẹ đi cùng xe với con để tiện chăm sóc bố. Vận Nhi, em đi chung với Tiểu Manh đi!”  

Long Thiên Tiếu lại nói.  

“Vâng”.  

Long Vận Nhi đáp, sau đó đi đến xe của Tần Tiểu Manh, Lý Bình lại lên cùng xe với Long Đức Phúc.  

Phía Tây thành phố cách bệnh viện Long Hòa thành phố Lâm Giang một khoảng. Phía Tây thành phố thuộc vùng ngoại ô nhưng bệnh viện Long Hòa lại nằm ở trung tâm thành phố. Thành phố Lâm Giang rất rộng, từ vùng ngoại ô phía Tây đến trung tâm thành phố Lâm Giang phải đi xe mất bốn mươi đến năm mươi phút mới tới nơi.  

Tần Tiểu Manh lái chiếc BMW Serie 7, là chiếc rẻ nhất của nhà cô bé, cô bé lái rất nhanh. Tuy đầu óc Tần Tiểu Manh không tốt nhưng kỹ thuật lái xe khỏi phải chê.  

Khoảng bốn, năm mươi phút sau, Audi của Long Thiên Tiếu và BMW Serie 7 của Tần Tiểu Manh đều dừng lại trước cổng bệnh viện Long Hòa.  

Có lẽ Tần Tiểu Manh đã nói trước với bệnh viện nên lúc này, Lưu Chấn Sinh – bác sĩ điều trị chính của Long Đức Phúc trước đây đã đứng đợi trước cổng. Đợi Long Đức Phúc xuống xe thì ông ta đưa bệnh nhân đến phòng bệnh.  

“Cô chủ, cô đến rồi!”  

Lưu Chấn Sinh đi đến kính cẩn nói.  

“Ừ, bên đó làm phiền các ông”.  

Tần Tiểu Manh đáp, sau đó nói.  

“Cậu Long, chúng ta lại gặp nhau rồi. Nghe nói ngày mai, thần y Bạch Lí Vô Cầu sẽ đến bệnh viện Long Hòa à?”  

Lưu Chấn Sinh lên tiếng chào khi thấy Long Thiên Tiếu.  

“Phải, là ngày mai”.  

Long Thiên Tiếu trả lời.  

“Cậu Trần, cậu có chắc người mình mời đến thật là thần y Bách Lí Vô Cầu chứ không phải là một người cùng tên cùng họ chứ?”  

Lưu Chấn Sinh vẫn cảm thấy không tin lắm, nếu nhân vật tầm cỡ như Bách Lí Vô Cầu đến thành phố Lâm Giang thì trước đó mấy ngày, hẳn là đã có chút tin phong thanh rồi chứ, nhưng bây giờ lại chẳng hề nghe thấy tin tức gì cả.  

Bách Lí Vô Cầu là thần y nổi tiếng khắp giới y học, vậy mà chẳng phô trương gì sao?  

“Tôi sẽ không lấy bệnh của bố tôi ra để đùa, tôi nói ngày mai Bách Lí Vô Cầu đến thì nhất định anh ta sẽ đến, không có nếu như!”  

Long Thiên Tiếu nhíu mày. Hiển nhiên anh cho rằng Lưu Chấn Sinh này hơi phiền phức, có thể mời được người đến hay không thì chẳng phải đến ngày mai sẽ biết sao, đâu ra lắm chuyện vậy?  

“Chủ nhiệm Lưu, ông đừng lo chuyện này nữa, sắp xếp cho bác vào phòng bệnh tốt nhất, phân hộ lý có nghiệp vụ giỏi nhất, mấy thứ này cứ dùng tên tôi là được”.  

Tần Tiểu Manh nghe vậy bèn nói.  

“Tôi hiểu rồi cô chủ, tôi đi sắp xếp ngay”.  

Lưu Chấn Sinh vội nói. Ông ta cũng không phải là người có mắt không tròng, tất nhiên là có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Long Thiên Tiếu và Tần Tiểu Manh không phải bình thường. Lúc này ông ta không dám đắc tội với Long Thiên Tiếu, dù đã nhận ra anh hơi chê mình nhiều chuyện.  

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cuối cùng Long Đức Phúc cũng được đưa vào phòng bệnh VIP. Phòng bệnh này không chỉ có giường và các thiết bị tiện nghi khác thuộc loại tốt nhất, mà có cả giường cho người nhà, mọi thứ được bố trí để đảm bảo người nhà cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.  

“Tiểu Manh, phòng này chắc có giá không thấp nhỉ?”  

Lý Bình hơi lo lắng nói. Dựa vào điều kiện gia đình của họ thì không thể ở nổi trong phòng bệnh như vậy. Dù một tháng Long Thiên Tiếu kiếm được một trăm ngàn, họ cũng không ở nổi phòng bệnh cao cấp này.  

“Không sao ạ, đây là bệnh viện của nhà cháu, mọi thứ ở đây đều miễn phí cho nhà bác, đừng đưa tiền gì cho họ cả”.  

Tần Tiểu Manh hào phóng nói.  

“Vậy cũng không được, chuyện nào ra chuyện đó, bọn bác mang ơn của cháu”.  

Long Đức Phúc cũng nói, ông ấy hiểu rõ đạo lý vô công bất thụ lộc  

“Không sao ạ, này có tính là gì chứ!”  

Tần Tiểu Manh xua tay vội nói.  

“Hay là như vậy, Tiểu Manh có thể ghi nợ, khi nào bọn bác có tiền sẽ trả lại cho cháu, tiền lương của Thiên Tiếu cũng không thấp lắm, không tốn bao lâu là có thể trả hết rồi”.  

Lý Bình lại nói.  

“Không cần đâu ạ, thật sự không cần! Bác trai, bác gái, hai bác như vậy thì bố cháu không tha cho cháu đâu. Hai bác cứ yên tâm ở đây là được, mọi chuyện đã có cháu sắp xếp rồi”.  

Tần Tiểu Manh an ủi hai người, thật ra cô bé đã nói chuyện này với bố mình rồi, ý của Tần Viễn Lâm là phải cố gắng giúp Long Thiên Tiếu hết sức, điều động những thứ tốt nhất cho Long Thiên Tiếu.  

“Này…”  

Nghe vậy, Lý Bình cũng hơi khó xử, này chẳng phải vô duyên vô cớ mang ơn người ta sao?  

“Hay là vậy, sau này cháu muốn ăn gì, hai bác bảo chú ấy đến nhà cháu nấu cho cháu ăn hoặc cháu đến nhà hai bác ăn ké, thế được không ạ?”  

Tần Tiểu Manh nảy ra một ý, nghĩ đến gì đó bèn nói.  

Quả là ý hay, sau này chỉ cần muốn ăn gì thì mình có thể được ăn đồ ngon bất cứ lúc nào. Ông chú tồi không giữ lời, lẽ nào còn không nghe lời bố mẹ sao? Hiển nhiên là không thể!  

“Hả? Chỉ vậy thôi sao?”  

Lý Bình hơi sửng sốt, không ngờ Tần Tiểu Manh lại muốn cái này, xem ra cô gái này cũng là một cô bé ham ăn.  

“Vâng! Bác trai, bác gái, hai bác không biết, cháu không làm gì được ông chú xấu xa này cả. Sau này, nếu cháu muốn ăn đồ ngon, hai bác bảo chú ấy cho cháu ăn, như vậy được không ạ? Chú ấy không thể không nghe lời hai bác chứ?”  

Tần Tiểu Manh đắc ý nói, thậm chí còn cảm thấy hơi bái phục bản thân, tại sao lại thông minh như đến vậy! Lúc rời khỏi khu ổ chuột, cô bé còn lo lắng mình sẽ không bao giờ được ăn đồ ngon nữa, bây giờ cuối cùng cơ hội cũng đến rồi.  

“Đúng vậy, Thiên Tiếu, con nghe rồi chứ, sau này muốn Tiểu Manh muốn ăn gì, con phải làm cho cô ấy, biết chưa?”  

Lý Bình cũng nghĩ Tần Tiểu Manh nói có lý, mặc dù con trai mình đã mất tích nhiều năm nhưng tính cách lúc nhỏ vẫn không thay đổi, không thích bị người khác ép làm gì.  

Trên đời này, những người có thể ép được anh, một là bố anh, còn lại tất nhiên là bà ấy - mẹ của Long Thiên Tiếu.  

“Được, con biết rồi”.  

Long Thiên Tiếu mệt quá chả buồn nói nữa, anh liếc nhìn Tần Tiểu Manh, đáp gọn lỏn.  

“Còn nữa, cháu muốn học võ, chú ấy nói muốn dạy cháu Thái Cực Quyền, còn nói đây là võ công có thể một mình đánh mấy chục người. Nếu chú ấy nuốt lời, bác gái phải đứng về phái cháu”.  

Tần Tiểu Manh nghiêm nghị nói.  

“Được, chẳng phải chuyện lớn gì, nhà bác mang ơn lớn của cháu Tiểu Manh, Thiên Tiếu làm chút chuyện thế thì có là gì đâu”.  

Nghe vậy, Lý Bình đồng ý mà không thèm suy nghĩ.  

“Thiên Tiếu, con nghe thấy không?”  

Lý Bình lại nhìn Long Thiên Tiếu nói.  

“Con biết rồi mẹ, con sẽ không nuốt lời chuyện con đã đồng ý”.  

Nghe thế Long Thiên Tiếu chắc nịch nói, anh là loại người nói lời không giữ lời sao?
Bình Luận (0)
Comment