Ông Bố Chiến Thần

Chương 171

“Cảnh sát, rất nhiều cảnh sát... Rất nhiều cảnh sát đã bao vây bệnh viện của chúng ta”.  

Cô y tá vô cùng lo lắng nói, bỗng nhiên ở quảng trường phía trước bệnh viện có nhiều xe cảnh sát xuất hiện, trên xe bước xuống không ít cảnh sát có súng và đạn thật.  

“Chuyện này là sao?”  

Tạ Trường Lâm nghe xong lập tức hoảng sợ, ông ta bước nhanh ra ngoài, các thực tập sinh phía sau cũng đi theo. Trong phòng bệnh này, ngoại trừ Long Thiên Tiếu ra thì khi nghe tin ai nấy đều có chút hoảng hốt.  

Dù gì đây cũng là bệnh viện, nếu không có chuyện gì lớn thì cảnh sát đến đây làm gì? Hơn nữa còn là rất nhiều cảnh sát!  

Nhìn tình cảnh này, Cố Tuyết Cầm có chút thắc mắc nhìn Long Thiên Tiếu.  

“Anh ta đến rồi, chúng ta ra ngoài xem đi!”  

Ngoại trừ Lý Bình và Long Đức Phúc, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Long Thiên Tiếu kiểm tra thời gian, hai hay ba phút nữa là mười giờ, anh vô cùng bình tĩnh nói với Cố Tuyết Cầm.  

“Vậy... bác sĩ thiên tài đó đến rồi?”  

Cố Tuyết Cầm nghe xong những lời này có chút khó tin.  

“Đúng vậy, thời gian cũng vừa sát. Bây giờ là lúc mọi người đến dọn đường, có lẽ anh ta sẽ đến đây nhanh thôi”.  

Long Thiên Tiếu đứng lên rồi lại nói. Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng đi theo Long Thiên Tiếu. Ngoài hành lang có một ban công, với độ cao của tòa nhà năm tầng này vừa hay có thể nhìn thấy tình hình của quảng trường phía dưới.  

Tạ Trường Lâm cùng những người khác đứng ở trên ban công nhìn thấy quảng trường đã bị cảnh sát bao vây, quảng trường vốn dĩ chật kín xe cộ nhưng bây giờ những phương tiện đó đã bị dời qua một bên, để lại một khoảng trống rất lớn.  

“Chuyện gì vậy, cảnh sát từ thành phố Lâm Giang đến bệnh viện Long Hoà chúng ta làm gì?”  

Nhìn tình cảnh này, Tạ Trường Lâm có chút bối rối.  

“Bởi vì anh ta đến rồi”.  

Long Thiên Tiếu đứng bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh nói. Chỉ là, lời nói bình thản của anh lọt vào tai mọi người lại giống như đánh thức bọn họ từ trong cơn mơ, tất cả đều nghiêm túc nhìn Long Thiên Tiếu.  

Thấy sự hiện diện của rất nhiều cảnh sát bên dưới, bọn họ bắt đầu có chút lay chuyển, bắt đầu tin tưởng vào lời nói của Long Thiên Tiếu, chẳng lẽ là bác sĩ thiên tài đang tới.  

Nhìn thời gian, là mười giờ kém hai phút, thật sự phải chính xác đến từng phút sao? Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.  

“Đi, chúng ta đi xuống xem, hỏi những người này rốt cuộc là đang làm gì?”  

Tạ Trường Lâm trong lòng vẫn không tin, không chừng những cảnh sát này tới đây là vì có chuyện khác, không hẳn là bởi vì bác sĩ thiên tài trong lời đồn, Tạ Trường Lâm vẫn cảm thấy may mắn trong lòng.  

Ông cùng một nhóm sinh viên nhanh chóng đi xuống cầu thang.  

Long Thiên Tiếu nhìn những cảnh sát đó, khẽ nhíu mày.  

Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ trên tay, kim giây đang nhảy về vị trí mười giờ.  

“Tích tắc!”  

Khi kim giây chỉ vào đúng vị trí mười giờ, trên trời từ xa bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, sau đó xuất hiện một vài chấm đen nhỏ, chấm đen dần dần trở nên lớn hơn, có thể nhìn thấy là ba chiếc trực thăng đang bay tới.  

Khi chiếc trực thăng dần đến gần, có thể thấy đó là ba chiếc trực thăng vũ trang với đạn thật, trên thân máy bay có ký hiệu của chiến khu Nam Cảnh.  

Lại là chiến khu Nam Cảnh, nhìn thấy dòng chữ trên trực thăng, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút dậy sóng.  

“Anh ta đến rồi”.  

Long Thiên Tiếu nhìn chiếc trực thăng phía xa, đó là chiếc đầu tiên, trông có chút đặc biệt, so với hai chiếc trực thăng gần đó thì lớn hơn rất nhiều.  

Khi chiếc máy bay bay đến bầu trời phía trên Bệnh viện Long Hòa thì nó dừng lại. Chiếc máy bay lớn hơn từ từ hạ cánh xuống quảng trường, trong khi hai chiếc còn lại dừng giữa không trung.  

Tại vị trí của Cố Tuyết Cầm, cô có thể nhìn thấy trong máy bay trực thăng có lính mặc quân phục và lính đeo súng trên lưng, còn Long Thiên Tiếu cũng đang đứng ở đối diện trực thăng, có thể thấy rõ chiến sĩ trang bị vũ trang hạng nặng trong máy bay.  

Đầu tiên là dẹp đường, rồi là cảnh sát duy trì trật tự, sau đó là trực thăng, một màn khoa trương như vậy đương nhiên đã thu hút vô số người xem.  

“Nhân vật lớn như vậy đến bệnh viện Long Hoà làm gì? Lại còn có một màn phô trương lớn như vậy?”  

“Tôi không biết, nhưng chắc hẳn là một nhân vật lớn. Thấy cái gì kia không?”  

Có người chỉ vào máy bay trên trời và hỏi.  

“Đó là một chiếc trực thăng, ngay cả trực thăng cũng được điều động, còn có một lượng lớn lực lượng cảnh sát duy trì trật tự cũng được điều động, rốt cuộc là ai chứ?”  

“Không chỉ là trực thăng trang bị vũ trang, anh có nhìn thấy ký hiệu trên thân máy bay không, đó là ký hiệu của chiến khu Nam Cảnh, là trực thăng trang bị vũ trang của chiến khu Nam Cảnh!”  

“Ôi trời, hóa ra là một chiếc trực thăng vũ trang từ chiến khu Nam Cảnh. Người trong chiếc trực thăng này rốt cuộc là ai mà sao có thể điều động được trực thăng của chiến khu Nam Cảnh chứ?”  

“Chắc không đâu, phải biết rằng chiến khu Nam Cảnh là chiến khu hùng mạnh nhất trong số nhiều chiến khu, có hàng triệu anh hùng canh giữ cửa nam của đất nước, chiến công hiển hách, khiến những tên cướp biển ở vùng biển hoang vắng phía nam không dám tiến vào phía bắc, Đông Khấu phía đông cũng không dám mơ tưởng về phía tây”.  

Mọi người bàn tán xôn xao, khi nhắc đến chiến khu Nam Cảnh, niềm tự hào không thể nói thành lời.  

Lúc này, một chiếc trực thăng lớn hơn đáp xuống mặt đất, cửa trực thăng mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng xám từ trên trực thăng bước xuống, người đàn ông mặc áo choàng trông có vẻ chưa tới 30 tuổi, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, có chút cảm giác vênh vang tự đắc.  

Trên người anh ta không có gì, nhưng trên tay anh đang cầm một vật thể màu đen sậm, nhìn kĩ thì thấy đó là một miếng ngọc bội.  

Ngoài người đàn ông mặc áo choàng ra thì còn có một thanh niên 17, 18 tuổi từ trực thăng bước xuống, cậu ta mang theo một hộp thuốc hoàn toàn không ăn nhập với cơ thể mình, trên người treo đủ thứ, giống như muốn dìm chết cậu ta vậy.  

Cậu thanh niên cũng giống như người đàn ông mặc trường bào, trên người đều mặc một chiếc trường bào màu xám.  

“Từ Đế đô tới đây, thầy vẫn không buông vật thể đen sẫm này khỏi tay. Không biết đây là vật gì?”  

Cậu thanh niên nói chuyện có chút theo phong cách cổ điển. Từ Đế đô đến đây, thầy nhà mình vẫn luôn cầm vật thể đen sẫm này trong tay, vật thể này màu sắc vô cùng đen, cậu ta từng quan sát kỹ càng, cũng không thấy có gì đặc biệt.  

Ngoại trừ bên trên có một con rồng khổng lồ với hàm răng và móng vuốt, thì nó không khác gì ngọc bội thông thường, hơn nữa nó vừa đen vừa xấu như vậy.  

“Em đừng nhìn món đồ chơi này trông không ra làm sao, kỳ thực nó rất lợi hại.”  

Người đàn ông mặc trường bào nhìn miếng ngọc bội màu đen, nhàn nhạt nói.  

“Lợi hại như thế nào?”  

Sự tò mò của chàng trai trẻ dâng cao, cậu ta nhanh chóng hỏi.  

“Em cho rằng vì sao tôi lại không quản đường xa chạy cả ngàn dặm đến đây chứ?”  

Người đàn ông mặc trường bào hỏi ngược lại.  

“Không lẽ là vì vật thể đen sẫm này?”  

Chàng trai trẻ có chút không chắc phỏng đoán.  

“Từ khi vật này xuất hiện, thiên hạ không ai dám không nghe theo”.  

Người đàn ông mặc trường bào khẽ vén áo choàng lên cao, sau đó nói.  

“Lợi hại như vậy sao, chẳng lẽ thầy cũng không ngoại lệ sao?”  

Chàng trai trẻ nghe vậy có chút kinh ngạc nói, trong cả Đại Hạ, thân phận cùng địa vị của thầy có ảnh hưởng rất lớn. Nhân vật như vậy, đối diện với một miếng ngọc bội nhỏ bé như vậy cũng chỉ đành phải phục tùng theo sao?
Bình Luận (0)
Comment