Ông Bố Chiến Thần

Chương 18

Chương 18: Thế giới ngầm là do tôi quyết

“Ân nhân, mời vào”.

Tần Viễn Lâm lại làm động tác mời Long Thiên Tiếu ngồi. Long Thiên Tiếu ôm bé con lên, đi theo Tần Viễn Lâm vào phòng họp. Phòng họp bây giờ đã không còn ai.

“Con cũng vào đây”.

Tần Viễn Lâm lườm Tần Tiểu Manh, nói với cô bé. Cô bé nghe thấy thế thì miễn cưỡng đi vào. Bố của mình lại gọi ông chú kỳ quái này là ân nhân, lẽ nào, ông chú này là người thanh niên năm đó.

Nhưng, ông chú kỳ quái này không giống với anh hùng cái thế trong tưởng tưởng của cô bé. Điều này khiến cho Tần Tiểu Manh vô cùng thất vọng.

“Bụp!”

Vừa bước vào phòng, Tần Viễn Lâm đã quỳ ngay xuống.

“Bố, bố làm gì vậy?”

Tần Tiểu Manh không hiểu hỏi, có lẽ vì Long Thiên Tiếu trước mặt khác biệt quá xa so với anh hùng cái thế trong lòng cô bé, cho nên cô bé không hiểu nổi hành động của bố mình.

“Con quỳ xuống!”

Tần Viễn Lâm lườm Tần Tiểu Manh, quát lên.

“Tại sao?”

Tần Tiểu Manh vô cùng khó hiểu, không cam lòng nói.

“Quỳ xuống, bố bảo con quỳ thì con quỳ, hỏi nhiều thế làm gì?”

Giọng nói của Tần Viễn Lâm đã vô cùng lạnh lẽo, tỏ vẻ không cho phép nghi ngờ. Tuy trong lòng Tần Tiểu Manh muốn chống cự nhưng vẫn quỳ xuống.

“Chú Long là ân nhân của gia đình ta. Là ân nhân cứu mạng bố của con và cũng là người cứu mạng nhà họ Tần. Nếu không có chú ấy, thì không có nhà họ Trần chúng ta ngày hôm nay. Mọi thứ mà nhà họ Tần chúng ta có ngày hôm nay đều là do chú ấy đem lại”.

Tần Viễn Lâm nghiêm túc nói với Tần Tiểu Manh. Cô bé cúi đầu nghe, lại không dám phản bác chút nào. Cô bé biết dáng vẻ này của bố là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

Nếu có người bên cạnh, chắc chắn sẽ kinh ngạc, người đàn ông giàu nhất thành phố Lâm Thành, Tần Viễn Lâm uy phong lừng lẫy thường ngày lại quỳ trước mặt một người đàn ông vô cùng bình thường.

“Hai người đứng dậy đi, không cần làm như vậy”.

Long Thiên Tiếu nhìn thấy thế thì chỉ nhàn nhạt nói.

“Tiểu Manh, xin lỗi chú Long đi”.

Giọng nói Tần Viễn Lâm lạnh lùng nói.

“Con đã quỳ rồi, lại còn phải xin lỗi?”

Tần Tiểu Manh vô cùng không hiểu hỏi.

“Con vừa đụng phải chú Long, nên xin lỗi”.

Tần Viễn Lâm vẫn lạnh lùng nói.

“Không cần đâu, đứng dậy nói chuyện đi. Tôi không thích lễ nghi rườm rà như vậy”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu nói.

“Cậu Long, cái này…”

Tần Viễn Lâm có chút do dự nói.

“Tôi nói đứng lên thì đứng lên, không cần xin lỗi, không cần quỳ”.

Long Thiên Tiếu cương quyết nói.

“Tiểu Tịch, con với chị ra ngoài chơi nhé. Bố và ông Tần có chuyện cần bàn”.

Long Thiên Tiếu chỉ Tần Tiểu Manh nói. Bé con nghe thấy thế thì chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Ánh mắt Tần Tiểu Manh nhìn Long Tiểu Tịch cũng có chút hứng thú.

“Đi thôi, cô bé, chị đưa em ra ngoài chơi”.

Tần Tiểu Manh nghe thấy thế vội vàng nói. Cô bé không muốn ngồi ngốc ở đây. Còn ở trước mặt chú Long gì đó là bố lại hết bắt quỳ rồi xin lỗi.

“Ồ”.

Bé con đồng ý, sau đó nắm tay Tần Tiểu Manh ra ngoài.

“Ân nhân, xin hỏi có gì dặn dò?”

Tần Viễn Lâm hơi cúi người, vô cùng cung kính nói.

“Ở thành phố Lâm Giang này, những chuyện ngoài sáng thì ông đều xử lý được sao?”

Sau khi đợi hai cô bé ra ngoài, Long Thiên Tiếu gõ ba lần xuống mặt bàn mới hỏi.

“Những chuyện ngoài sáng? Nhà họ Tần bây giờ là dòng họ lớn nhất của thành phố Lâm Giang, mạng lưới quan hệ rộng khắp. Những chuyện xảy ra ngoài sáng, nhà họ Tần tôi đều có thể xử lý”.

Tần Viễn Lâm cau mày, sau đó mới nói.

“Vậy chuyện trong tối thì sao?”

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Chuyện trong tối? Ở thành phố Lâm Giang, thế giới ngầm vô cùng phức tạp, quyền lợi đan xen, tranh đấu triền miên. Tuy rằng nhà họ Tần có tiền, nhưng với những chuyện trong tối thì vẫn luôn không quan tâm. Tôi cũng biết rõ, trắng đen đều có lý của nó, cứ theo đạo lý nước sông không phạm nước giếng mà làm”.

Tần Viễn Lâm cau mày chặt hơn, suy tư hồi lâu mới nói.

“Tôi hi vọng, những xúc tu của nhà họ Tần có thể vươn vào thế giới ngầm. Như thế mới có thể bén rễ ở thành phố Lâm Giang”.

Ánh mắt Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Thế giới ngầm?”, Tần Viễn Lâm nghe thấy thế thì thót tim hỏi. Nói cho cùng, nhà họ Tần cũng chỉ là dòng họ kinh doanh bình thường, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới sẽ đặt chân vào thế giới ngầm của thành phố Lâm Giang: “Ân nhân, đây là hướng phát triển trong tương lai mà cậu vạch ra cho nhà họ Tần ạ?”

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tần Viễn Lâm mới hỏi.

“Có tiền rồi thì phải có thế. Nhà họ Tần các ông chỉ có tiền thì vĩnh viễn không đủ”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Nhà họ Tần có ngày hôm nay đều do ân nhân ban tặng. Tần Viễn Lâm tôi không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, chỉ cần ân nhân cảm thấy được vậy thì tôi sẽ làm. Chỉ là dựa vào sức ảnh hưởng trong thế giới ngầm của nhà họ Tần hiện tại thì sợ là không làm được chuyện gì!”

Tần Viễn Lâm lại có chút lo lắng nói.

“Hiện tại ông có hiểu về sự phân bố của các thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang không?”

Long Thiên Tiếu chuyển chủ đề, lại hỏi.

“Địa bàn của thành phố Lâm Giang, do bốn thế lực lớn nắm giữ. Nhưng bốn thế lực lớn này lại không phải chỉ đơn giản là bốn thế lực. Nguyên nhân mà những người trong số họ có thể ở lại thành phố Lâm Giang trong thời gian dài là vì ngoài thành phố Lâm Giang, họ còn có chỗ dựa là các thế lực lớn hơn”.

Tần Viễn Lâm nói.

“Đó là bốn thế lực nào?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Phía đông thành phố Lâm Giang có Lôi Hổ, phía tây có Phong Cẩu, phía bắc có Phương Thăng Thiên, phía nam có Hoa Hồ Điệp. Chúng chiếm cứ Lâm Giang, mỗi nhóm có quyền lực và địa bàn riêng. Có rất nhiều dòng họ nổi tiếng ở Lâm Giang nhưng có rất ít dòng họ có lý do mà đi dây vào chúng. Bốn thế lực lớn chính thì Lôi Hổ yếu nhất, Phong Cẩu điên nhất, Phương Thăng Thiên mạnh nhất, Hoa Hồ Điệp thần bí nhất”.

Tần Viễn Lâm kể vanh vách. Tuy không tham gia vào thế giới ngầm của thành phố Lâm Giang, nhưng là người đứng đầu của dòng họ lớn nhất thành phố Lâm Giang, ông ta vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của thế giới ngầm.

“Tôi không muốn ở Lâm Giang tồn tại bốn thế lực lớn này. Về sau, chuyện ngoài sáng, nhà họ Tần nói là xong, còn thế giới ngầm là do tôi quyết”.

Long Thiên Tiếu nghe những lời này chỉ khẽ lắc đầu, sau đó mới nói.

“Điều này sợ là rất khó. Những kẻ này đều là cực kỳ hung hăng và độc ác, muốn chúng cúi đầu nghe lệnh thì sợ là chuyện không thể. Đây không phải là chuyện có tiền hay không”.

Tần Viễn Lâm nghe thấy thế thì có chút lo lắng nói.

“Không muốn cúi đầu nhận lệnh vì thì giết hết là được”.

Trong ánh mắt Long Thiên Tiếu toát ra vẻ hung bạo, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc, Tần Viễn Lâm cảm nhận được khí thế này thì toàn thân không nhịn nổi run lên.

“Vậy ân nhân định làm thế nào?”

Tần Viễn Lâm hỏi. Tuy rằng không biết Long Thiên Tiếu lại làm như thế nhưng Long Thiên Tiếu nói gì thì ông ta cứ làm theo là được. Bao nhiêu năm qua, hai bên đã phối hợp rất ăn ý. Trong lòng ông ta đã có sự tín nhiệm không gì sánh bằng đối với Long Thiên Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment