Ông Bố Chiến Thần

Chương 180

“Không phải!”  

Cố Tuyết Cầm lắc đầu nói.  

Long Thiên Tiếu liếc nhìn Cố Tuyết Cầm, anh phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, anh liền biết người phụ nữ ngốc nghếch này lại bị Sở Uyển Tình trêu chọc, da mặt của Cố Tuyết Cầm khá mỏng. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Sở Uyển Tình, nhưng anh có thể nhìn ra, trên phương diện tính cách, cô ta cởi mở hơn nhiều so với Cố Tuyết Cầm.  

Nếu không có những tính cách bổ sung cho nhau như vậy, hai người cũng sẽ không thể là bạn tốt của nhau.  

“Vậy thì đi thôi! Các cô hẹn ở đâu?”  

Long Thiên Tiếu hỏi.  

“Nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ, đợi lát nữa anh đừng có mà giành thanh toán hóa đơn, chia ba là được rồi, không có chuyện gì thì đừng thể hiện, phô trương quá. Một cô gái hoang toàng như Sở Uyển Tình, cứ để cậu ấy hoang toàng một mình đi”.  

Cố Tuyết Cầm trả lời, sau đó trịnh trọng nhắc nhở. Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhìn về phía cô, cảm thấy có chút tức cười.  

“Anh cười gì?”  

Cố Tuyết Cầm bị Long Thiên Tiếu nhìn làm cho có chút xấu hổ, hỏi.  

“Cô nói như vậy cực kỳ giống bà nội chợ gia đình”.  

Long Thiên Tiếu nhịn không được trêu chọc. Ai cũng có khuyết điểm, mà khuyết điểm hoàn hảo nhất ở người phụ nữ này chính là biết quản lý việc nhà, hiểu cách đối nhân xử thế.  

“Ai muốn quản anh? Đàn ông các anh đều sĩ diện, tự nhiên tranh trả tiền, đây cũng không phải là thói quen tốt”.  

Cố Tuyết Cầm bĩu môi, có chút bất bình nói. Long Thiên Tiếu thấy vậy chỉ cười cười không nói gì.  

Cố Tuyết Cầm là một người phụ nữ tốt, cô của 5 năm trước cũng vậy, hoàn toàn phù hợp với những suy nghĩ về một người phụ tốt trong lòng anh.  

Ông trời tàn nhẫn, khiến anh mất đi người mình yêu thương nhất, ông trời lại rất chiếu cố anh, khi anh mất đi người mình yêu thương nhất thì một người phụ nữ gần như hoàn hảo khác lại xuất hiện bên cạnh anh.  

Chỉ là 5 năm qua, trong lòng anh không có dư nhiệt, không ai có thể sưởi ấm.  

5 năm trôi qua, có lẽ chính anh cũng không biết, ở sâu trong lòng anh có gió xuân cùng mưa ấm, một mảnh cằn cỗi dường như dần dần sống lại.  

“Anh Bách Lý đó, người ta từ xa đến đây, anh cũng không mời lấy bữa cơm”.  

Lời nói của Cố Tuyết Cầm đưa Long Thiên Tiếu trở lại hiện thực sau những suy nghĩ miên man.  

“Đây không phải là để tiết kiệm tiền sao, người như anh ta, mời đi ăn một bữa, nhất định sẽ tốn không ít tiền đúng chứ?”  

Long Thiên Tiếu nghe vậy lại cười nói.  

“Nên mời thì vẫn phải mời, không thể keo kiệt”.  

Cố Tuyết Cầm thản nhiên nói.  

“Anh ta không để ý đến bữa ăn này đâu”.  

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  

“Tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút phức tạp, chắc hẳn hai người quen nhau đã lâu, thậm chí còn từng xảy ra một số chuyện”.  

Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nói. Trực giác của phụ nữ khá đúng, cô tin vào trực giác của mình, khi nói chuyện với Long Thiên Tiếu, biểu hiện của cái người Bách Lý đó hiển nhiên không bình thường.  

Cụ thể không bình thường ở chỗ nào, cô không thể nói chính xác, cảm giác đó rất khó diễn tả bằng lời.  

“Đúng là có chút phức tạp, nhưng cũng không được coi là phức tạp lắm. Sau này có cơ hội, tôi sẽ nói với cô”.  

Long Thiên Tiếu nói, cái gì cũng phải đợi đến sau này, những chuyện đó, nếu bây giờ để cho Cố Tuyết Cầm biết, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nghi ngờ mà thôi. Nghi ngờ khó hiểu là chuyện nhỏ, quan trọng là còn có thể khiến Cố Tuyết Cầm gặp nguy hiểm.  

“Ừm, anh muốn nói lúc nào thì nói, khi nào thích hợp nói cũng được”.  

Cố Tuyết Cầm nhàn nhạt nói, cô biết trên người Long Thiên Tiếu có rất nhiều bí mật, có rất nhiều bí mật mà cô không thể hiểu được.  

“Sắp mưa rồi, mùa này mà còn mưa nhiều như vậy, hơn nữa xem ra có vẻ mưa rất to”.  

Long Thiên Tiếu lái xe, nhìn ra bên ngoài, cả bầu trời tối đen như vực, giữa trưa trời tối trông như lúc xế chiều vậy, mây đen giăng kín trời.  

“Mùa thu năm nay, đặc biệt mưa nhiều, may mà có xe để đi lại, nếu không thì không biết phải làm sao”.  

Cố Tuyết Cầm bùi ngùi, theo lý mà nói, mỗi khi trời vào thu, Giang Nam rất hiếm khi mưa, càng đừng nói mưa to đến nỗi mây đen giăng kín như vậy.  

Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe chậm rãi lái đến nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ. Vừa đỗ xe xong, bên ngoài đã có một vài hạt mưa rơi lất phất, gió bắt đầu thổi qua.  

Sênh Vũ là nhà hàng âm nhạc hàng đầu ở thành phố Lâm Giang, những người đến đây hoặc là nhạc sĩ, hoặc là văn nghệ sĩ. Đương nhiên, cũng có người đơn giản chỉ muốn có một không gian đẹp, đẳng cấp sang trọng nên đến đây ăn cơm.  

Nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ là một tòa kiến trúc độc lập, nghe nói tổng thể bên ngoài do các nhà thiết kế hàng đầu thiết kế, bên trong bài trí trang trọng, tao nhã, sáng tạo độc đáo. Có thể thấy, ông chủ của nhà hàng cũng là một người rất yêu âm nhạc.  

Vào ban đêm, nơi đây là địa điểm check in nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang.  

Những ai đã đến thăm thành phố Lâm Giang nhất định sẽ đến nơi này, chụp một bức ảnh lưu niệm để chứng minh họ đã từng ghé qua.  

Bước vào nhà hàng âm nhạc Sênh Vũ, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi lên tầng hai, vừa mới lên đến nơi, Sở Uyển Tình nhanh nhạy bắt được thân ảnh của bọn họ, vẫy tay về phía Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.  

“Bên này…”  

Sở Uyển Tình khẽ hô lên.  

“Chậc chậc chậc… Cố Tuyết Cầm, cậu đi đến đâu chồng cũng kè kè ở bên cạnh, cậu dẫn chồng đến cũng không nói với tớ một tiếng”.  

Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu vừa mới ngồi xuống, Sở Uyển Tình bắt đầu trêu chọc.  

“Tớ nói với cậu rồi, bớt giả bộ đi”.  

Cố Tuyết Cầm nghe vậy, tức giận nói. Trong lòng cô biết, Sở Uyển Tình đang cố ý trêu chọc mình, nhưng cho dù biết là vậy, khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn đỏ bừng lên.  

Bởi vì Sở Uyển Tình nói cô không thể rời khỏi Long Thiên Tiếu, đây là sự thật mà cô cảm thấy rất xấu hổ và không muốn thừa nhận.  

“Có sao? Sao tớ không biết nhỉ? Tớ không quan tâm, cậu chưa từng nói rằng muốn dẫn chồng đến thanh toán!”  

Sở Uyển Tình tiếp tục giả vờ, nói mãi nói mãi, nói đến việc thanh toán hóa đơn, quanh co lòng vòng thật. Cố Tuyết Cầm nào đâu hiểu được mưu đồ của Sở Uyển Tình, 80% là cái người keo kiệt vắt cổ chày ra nước này lại không muốn bỏ tiền túi rồi.  

“Ai nói chồng tớ phải thanh toán? Chồng tớ đến đây ăn cơm, không phải để thanh toán!”  

Cố Tuyết Cầm có chút tức giận, giậm chân nói, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.  

“Chồng cậu? Haizz, quan hệ của hai vợ chồng gần đây tốt nhỉ. Mở miệng ra là chồng, khiến cho bà cô già như tớ không chịu nổi. Một bà cô già ế chỏng chơ như tớ thật không dễ dàng gì, chỉ mong có đại gia mời ăn cơm, an ủi tâm hồn mất mát của tớ”.  

Sở Uyển Tình bắt được sơ hở trong lời nói của Cố Tuyết Cầm, giả bộ nói.   

Nhận ra mình nói lỡ mồm, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Cầm lập tức đỏ bừng, da mặt cô vốn dĩ đã mỏng.  

Ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng cô sớm đã ngầm thừa nhận Long Thiên Tiếu, có một số chuyện, vì xấu hổ nên không dám nói ra, nhưng khi không nén nổi tình cảm, không có cách nào để che giấu được nội tâm thật sự của mình.  

“Bữa ăn hôm nay, tôi mời!”  

Thấy Cố Tuyết Cầm có chút ngượng ngùng, Long Thiên Tiếu nói. Nếu anh không nói gì, phỏng chừng Sở Uyển Tình sẽ tiếp tục trêu chọc Cố Tuyết Cầm, cô không phải là người biết ăn nói, cũng không phải là người biết cách trêu đùa. Ở trước mặt người như Sở Uyển Tình, còn không phải là bị làm khó đến chết sao?
Bình Luận (0)
Comment