Ông Bố Chiến Thần

Chương 70

Chương 70: Học cách im lặng

Đám người nghe thấy Long Thiên Tiếu nói vậy, vẻ mặt của ai cũng trở nên kỳ lạ, không ai dám nói gì, cả căn phòng rơi vào im lặng đến mức xấu hổ.

“Điếc hết rồi sao? Tôi nói rồi, tiếp tục họp, định làm cái gì thì làm đi. Dọn dẹp rác rưởi xung quanh đi, bây giờ đang là thời gian mở cuộc họp gia đình!”

Vẻ mặt của Long Thiên Tiếu lạnh lùng, ngồi trên ghế chính giữa, giọng điệu lạnh lẽo như băng.

Họ hàng người nhà họ Cố, nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ dám tức giận trong lòng mà không dám nói gì. Bọn họ chắc chắn không thể nhịn được, trước đây ai cũng có thể cưỡi lên đầu tên bất tài này, bây giờ ngược lại chính kẻ này cưỡi lên đầu lên cổ họ.

“Khiêng người bị thương xuống, thu xếp để chữa trị, tiếp tục cuộc họp gia đình!”

Đôi mắt của bà cụ trở nên sâu xa, trong đôi mắt già nua lóe lên một tia lạnh lùng. Đám đông nghe thấy vậy, nhao nhao khiêng Dương Thị và Cố Minh Huy xuống, Cố Minh Huy bị gãy một cánh tay, giờ đã đau đến mức ngất đi.

“Mọi người có mặt ở đây, đều là người của nhà họ Cố chúng ta. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhà họ Cố có quy củ của nhà họ Cố, nếu như không tuân thủ quy củ của nhà họ Cố chúng tôi, thì sẽ không được coi như người của nhà họ Cố”.

Bà cụ đứng dậy, giọng nói vang vọng, đám người nghe vậy, cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của bà cụ.

“Vậy thì, sau đây, tôi sẽ làm theo quy củ!”

Ánh mắt của bà cụ sắc bén, nhìn về phía Cố Tuyết Cầm.

“Cố Tuyết Cầm, vốn dĩ cháu chịu trách nhiệm hợp tác với nhà họ Tôn. Hiện giờ tình hình hợp tác với nhà họ Tôn thế nào rồi? Cháu đứng dậy nói đi!”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy, trong lòng lộp bộp một tiếng, đúng là không nằm ngoài dự đoán của cô, chắc chắn bà nội sẽ ra tay với cô bằng lí do này.

“Hiện giờ thành phố Lâm Giang đã không còn nhà họ Tôn nữa rồi, vốn dĩ nhà họ Tôn liên quan đến các vụ làm ăn bất hợp pháp, không lâu trước đây chúng ta cũng đã chấm dứt hợp tác với bọn họ, đây cũng có thể coi là chuyện tốt”.

Cố Tuyết Cầm cố kìm nén cảm xúc của mình, trả lời với vẻ mặt lạnh lùng. Ở một góc độ nào đó thì cái cớ này cũng rất có lý, nhưng Cố Tuyết Cầm biết bà nội của mình sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Ý của cháu là, trước khi nhà họ Tôn xảy ra chuyện thì đã chấm dứt hợp tác rồi sao? Chính vì đột ngột chấm dứt hợp tác với nhà họ Tôn, bộ phận sản xuất trực thuộc công ty gia đình chúng ta đã có một lượng lớn hàng tồn kho không thể bán hết, đây chính là sự tổn thất lớn cho gia tộc chúng ta”.

Người nói chuyện chính là Lưu Thị, vợ của anh cả Cố Vân Sơn – Cố Vân Đông, trước đây con trai của bà ta bị đánh, bà ta còn chưa dám nói nửa câu, vì bà ta biết, nói cũng vô ích, bà ta cần tìm thời cơ, cho tên vô năng này và Cố Tuyết Cầm một đòn trí mạng.

“Chị dâu nói đúng, trước tiên chúng ta đừng nói đến chuyện chấm dứt hợp tác nữa, chỉ cần nói đến kết quả thôi, Cố Tuyết Cầm là người khiến gia đình chúng ta tổn thất nặng nề. Hơn nữa, còn khiến nhà họ Cố chúng ta mất đi một khách hàng quan trọng, chính là nhà họ Tôn!”

Người nói chuyện chính là Cố Vân Hải, cảnh tượng vừa rồi xảy ra trước mặt ông ta, vợ của mình trở thành kẻ câm, con gái bị đánh, con trai cũng bị thương, nếu như không phải lúc đó có người ngăn lại, ông ta cũng đã xông ra liều mạng với Long Thiên Tiếu rồi.

Hôm nay nếu đã nói về quy củ thì ông ta cũng muốn dùng quy củ khiến tên hung phạm này và Cố Tuyết Cầm không thể nào trở mình được.

“Bác cả, bác hai, gia đình hai bác nên học cách im lặng. Học được cách im lặng, thì có thể trách được cảnh tan cửa nát nhà đấy!”

Long Thiên Tiếu ngồi ở một bên, khuôn mặt mang theo ý cười lạnh lùng, bình tĩnh nói.

“Long Thiên Tiếu, cậu có ý gì? Chẳng lẽ Cố Tuyết Cầm làm không tốt thì chúng tôi không được nói à?”

Cố Vân Hải hơi tức giận hỏi ngược.

“Long Thiên Tiếu, nếu cậu đã ngồi ở vị trí đó thì cũng nên tuân thủ quy tắc của nhà họ Cố chúng tôi. Cậu ở lại, cũng có nghĩa là cậu đồng tình với những lời tôi vừa nói, cậu nên tuân thủ những quy củ của nhà họ Cố chúng tôi mới đúng!”

Bà cụ nhìn về phía Long Thiên Tiếu, giọng điệu lạnh lùng. Hôm nay, bà ta thật sự phải nhìn lại thằng con rể vô dụng của nhà họ Cố này.

Tên ở rể này thật sự không hèn nhát vô dụng như trước nữa.

“Thiên Tiếu!”

Cố Tuyết Cầm nhìn về phía Long Thiên Tiếu lắc đầu, ra hiệu anh đừng tiếp tục gây rối nữa. Long Thiên Tiếu thấy thế, chỉ nhấc chân lên rồi bắt chéo, tỏ vẻ thờ ơ.

“Vậy các người có thể tiếp tục chơi trò quy củ quy tắc gì đó của các người, nhưng nếu như quy củ này không công bằng cho Cố Tuyết Cầm thì cũng không cần tồn tại những quy củ như thế này nữa. Tôi sẽ dùng nắm đấm của mình phá hủy những thứ mà các người gọi là quy củ!”

Long Thiên Tiếu nắm chặt tay, bình tĩnh nói.

“Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu không còn lời nào để nói!”

Bà cụ nhìn về phía Long Thiên Tiếu, khuôn mặt lạnh lùng đáp, bà ta không quen nói chuyện ngang hàng với người này, hiện giờ Long Thiên Tiếu khiến bà ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, chỉ ngồi, nhưng không nói gì.

“Cố Tuyết Cầm, gia đình chúng ta luôn thưởng phạt công bằng. Dù có nói gì, gia đình chúng ta mất đi một đối tác như nhà họ Tôn, đồng thời tích lũy một lượng lớn sản phẩm trên dây chuyền sản xuất, gây ra những thiệt hại lớn, những hậu quả này đều do cháu gây ra, cháu cũng không thể phủ nhận trách nhiệm của mình đúng không?”

Bà cụ nhìn Cố Tuyết Cầm, giọng điệu lạnh băng.

“Nhà họ Tôn xảy ra chuyện như vậy thì dù việc hợp tác với chúng ta không xảy ra vấn đề gì, hiện giờ chúng ta cũng phải chấm dứt hợp tác với họ thôi mà!”

Cố Tuyết Cầm đáp lại, tư duy logic của cô rất rõ ràng.

“Là do họ đột nhiên chấm dứt hợp tác, dẫn đến việc tồn đọng lượng hàng hóa lớn trên dây chuyền sản xuất của chúng ta, còn tại sao họ lại đột nhiên chấm dứt hợp tác thì có lẽ trong lòng cháu cũng rõ ràng hơn ai hết.”

Ngôn từ của bà cụ sắc bén.

“Đúng vậy, tôi nghe nói, chính là vì thằng bất… chính là do Long Thiên Tiếu nhà chúng ta đánh cậu Tôn nhà bọn họ mới dẫn đến việc chấm dứt hợp tác với chúng ta. Cho nên, trách nhiệm này, sao có thể đổ lên đầu Cố Tuyết Cầm được”.

Lưu Thị muốn nói Long Thiên Tiếu là thằng bất tài vô năng nhưng lại nhớ đến hành động trước đó của Long Thiên Tiếu, bà ta lập tức thay đổi giọng điệu.

Nghe đối phương nói như thế, Cố Tuyết Cầm rõ ràng không muốn tiếp tục tranh luận nữa, cô khẽ nhíu mày, thở dài hỏi: “Mấy người cứ nói thẳng đi, muốn cháu làm gì?”

“Cháu đừng có nói là bà nội không cho cháu cơ hội. Bà cho cháu một cơ hội để sửa chữa, chúng ta đã mất đối tác hợp tác lớn như vậy, thì cần một đối tác khác bù đắp chỗ trống. Trong vòng mười ngày, chỉ cần cháu tìm được người thay thế nhà họ Tôn thì bà có thể bỏ qua những chuyện này”.

Bà cụ nhìn Cố Tuyết Cầm, giọng nói đầy lãnh đạm. Đám người nghe thấy vậy, đều lộ ra vẻ mặt nham hiểm. Trên thị trường dược phẩm của thành phố Lâm Giang, nhìn chung thì rất đã bão hòa rồi, hoàn toàn không thể nào tìm ra một đối tác như nhà họ Tôn.

Thế nên, yêu cầu Cố Tuyết Cầm tìm một người thay thế cho nhà họ Tôn trong vòng mười ngày, thực chất cũng chỉ là một cái bẫy mà thôi.

“Bà nội, bà cũng biết mà, thị trường dược phẩm của thành phố Lâm Giang đã bão hòa rồi, làm sao cháu có thể tìm được một đối tác như nhà họ Tôn trong thời gian ngắn được?”

Cố Tuyết Cầm khẽ cau mày, cô hiểu rất rõ, bà nội đang gài bẫy mình.

Bình Luận (0)
Comment