Ông Bố Siêu Phàm

Chương 17

Thấy Hạ Quân dẫn cổ đông mới bước vào phòng họp, tất cả nhân viên quản lý đều nín thở. Trong lòng không một ai là không có nụ cười khổ sở.

Cổ đông mới này thật là biết đùa. Nón đen, kính râm gọng lớn và còn đeo một cái khẩu trang màu đen. Cái này sao giống cuộc gặp mặt của ngôi sao nổi tiếng quá vậy?

Mặc dù cổ đông mới này làm một số chuyện kì lạ, nhưng mọi người có thể nhận ra rằng một cổ đông mới này còn rất trẻ. Nên nhiều người cơ bản đã xác định rằng cổ đông mới là thiếu gia của một tập đoàn lớn. Còn không làm sao có thể trẻ như vậy có được thực lực thu mua công ty của họ.

Thật ra Lục Trần hóa trang như vậy là do trước đó nghe thấy lời của Phạm Minh nên mới đột ngột quyết định. Mặc dù anh không coi Phạm Minh là đối thủ, nhưng Phạm Minh lại muốn trèo lên cây đại thụ này để đối phó với anh, vậy anh ấy sẽ cho Phạm Minh cơ hội này. Anh ấy thật muốn xem Phạm Minh sẽ có biểu hiện gì khi biết sự thật. Lúc đó nhất định rất là đặc sắc.

Đôi mắt của Lục Trần lướt qua các nhân viên quản lý, khi anh ấy nhìn thấy Lâm Di Quân, liền lập tức nhìn chỗ khác.

Tuy rằng, anh đang đeo kính râm, nhưng không biết tại sao anh ấy cảm thấy Lâm Di Quân nhìn anh với một số nghi ngờ.

Lâm Di Quân có thể không nghi ngờ sao?

Cô đã yêu Lục Trần được ba năm, kết hôn được bốn năm, sớm đã trở nên thân thuộc đến mức không thể thân thuộc hơn nữa. Mặc dù khuôn mặt của Lục Trần nhìn không rõ ràng, nhưng hình dáng cơ thể thì hoàn toàn giống nhau.

Có thể là anh ấy không?

Đột nhiên ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu làm Lâm Di Quân giật cả mình. Làm sao có thể là Lục Trần được. Cô lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng kìm nén những suy nghĩ ngớ ngẩn và buồn cười trong lòng.

"Mọi người có biết tại sao tôi lại ăn mặc như thế này không?" Lục Trần và Hạ Quân ngồi xuống, bắt đầu nói trước.

Tất nhiên, anh cố tình kìm nén giọng nói của mình, vì vậy giọng nói của anh có chút hơi khàn, vì vậy ngay cả Lâm Di Quân cũng không thể nghe ra.

Mọi người lắc đầu tò mò.

Lục Trần khẽ mỉm cười và nói tiếp: "Bởi vì tên tôi là Lục Thổ, hình dáng có chút quê mùa."

Mọi người đều cười vui vẻ, trong lòng nghĩ rằng cổ đông mới khá hài hước.

"Lý do tại sao tôi muốn mở cuộc họp này cho mọi người ngày hôm nay là vì hoạt động kinh doanh của công ty dường như không được tốt trong thời gian này nên tôi đặc biệt đến để cổ vũ mọi người.

Trước đây Hạ tổng lên kế hoạch như thế nào tôi không cần biết, nhưng bây giờ tôi đã trở thành cổ đông lớn của công ty, đương nhiên tôi có kế hoạch của riêng mình.

Tôi sẽ không tiết lộ chi tiết cụ thể, nhưng tôi có thể cho mọi người biết rằng mục tiêu ngắn hạn của tôi là để cho điện tử Đông Giai tiến ra khỏi Du Châu và trở thành công ty điện tử nổi tiếng đứng nhất nhì cả nước.

Tất nhiên, mục tiêu dài hạn là tiến ra thị trường nước ngoài.

Cho nên tiếp theo sẽ có những thay đổi lớn trong công ty của chúng ta và cũng sẽ mở một loạt các công ty chi nhánh. Mở công ty chi nhánh có nghĩa là nhiều nhân viên quản lý có cơ hội được thăng chức, tôi sẽ cho mỗi người nền tảng để thể hiện tài năng của mình, nhưng mà tiền đề là mọi người phải đủ tự tin cho tôi một tương lai. "

Sau khi Lục Trần nói xong, mọi người đều kích động vỗ tay.

Lục Trần nói sẽ cho họ một nền tảng, muốn họ đưa tương lai cho Lục Trần. Nhân cơ hội này họ cũng sẽ tạo ra tương lai của chính mình. Cổ đông mới thực sự rất là quyết đoán. Thật không biết anh ấy là thần thánh phương nào.

Mà ngay cả Hạ Quân cũng kích động. Mặc dù Lục Trần đã nói chuyện với hắn về những điều này, nhưng hắn lại có tưởng tượng ra kế hoạch chi tiết này một lần nữa, trong lòng hắn cũng có một chút phấn khích. Nếu kế hoạch chi tiết do Lục Trần lên kế hoạch thực sự thành hiện thực, hắn có thể kiếm được gấp nhiều lần số tiền mình kiếm được bằng cách tự mình điều hành công ty này. Tất nhiên, nếu công ty qui mô lớn rồi, địa vị của hắn sẽ tăng lên nhanh chóng.

"Tôi nói nhiều như vậy, có lẽ mọi người đều nghĩ đây là cuộc nói chuyện sáo rỗng, vì vậy bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết một số điều thực tế. Từ tháng tới, mức lương cơ bản của mỗi nhân viên quản lý sẽ được tăng thêm một ngàn, nhân viên bình thường sẽ tăng thêm năm trăm. Và thưởng cuối năm tăng 30% so với lúc trước.

Đối với bộ phận kinh doanh, hoa hồng của nhân viên bán hàng tăng 1%, giám sát viên tăng 2% và giám đốc tăng 3%. Tất nhiên, để nhận được hoa hồng này, mỗi nhân viên bán hàng và thậm chí hai quản lý của bộ phận kinh doanh sẽ phải đạt được con số cơ bản, vài ngày nữa Hạ tổng sẽ đưa ra con số cụ thể.

Nói tóm lại, bộ phận kinh doanh đều phải khảo hạch thành tích, thành tích tốt thì lúc mở công ty chi nhánh sẽ được trọng dụng, hi vọng giám đốc Phạm và quản lý Lâm sẽ không khiến tôi và Hạ tổng thất vọng."

Lục Trần khi nói nhìn Lâm Di Quân và Phạm Minh, cả hai đều gật đầu hào hứng, có thể thấy rằng có một niềm tin vững chắc trên khuôn mặt của họ.

Các quản lý khác cũng hào hứng thảo luận.

Lục Trần đã đúng, trước đó anh nói nhiều như vậy,nghe có vẻ rất thú vị, nhưng có cảm giác vẽ một chiếc bánh, nhân viên chỉ quan tâm đến mức lương hiện tại.

Vì vậy, nhiều người quản lý đã gửi tin tức này trong nhóm bộ phận của họ.

Ngay khi nhìn thấy cổ đông mới vừa nhậm chức đã tăng lương cho mọi người, nhân viên ở nhiều bộ phận khác nhau cũng rất phấn khích. Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay ở khắp nơi, suy cho cùng tăng lương cũng là việc khiến người người thích.

Mặc dù mức tăng không cao lắm, nhân viên bình thường chỉ có năm trăm. Nhưng mức lương hàng tháng của họ thì tương đối thấp. Đối với nhiều người, năm trăm tệ là tiền thuê nhà một tháng rồi. Điều này tương đương với việc công ty trả tiền thuê nhà cho họ. Thêm vào tiền thưởng cuối năm, gần như bằng với mức tăng bảy trăm mỗi tháng.

Mà cho dù cổ đông mới có vẽ ra một chiếc bánh lớn cho mọi người hay không, nhưng có thể để mọi người thấy được triển vọng phát triển bản thân trong công ty. Là nhân viên không muốn trở thành quản lý là một nhân viên không tốt. Ai không muốn trở thành người quản lý trong một công ty có triển vọng lớn và nhận được mức lương cao hơn?

"À, tôi sẽ chỉ nói vậy thôi, tiếp theo có ai muốn hỏi gì không?" Lục Trần nhìn mọi người khi anh nói.

Thấy không ai nói gì, Lâm Di Quân đứng dậy và nói: "Lục tổng, tôi không nghi ngờ gì về triển vọng tương lai của công ty chúng ta, nhưng ở giai đoạn này, tôi nghĩ công ty chúng ta vẫn chưa có khả năng giành được dự án khu biệt thự hồ Cảnh Long, nhưng mà Giám đốc Phạm phải yêu cầu tôi theo dõi dự án. Tôi có chút nghi ngờ trong lòng, vì vậy tôi muốn hỏi ý của Lục tổng."

Thấy Lâm Di Quân cáo trạng mình trước cổ đông mới, khuôn mặt của Phạm Minh trở nên khá khó coi. Tất cả họ đều biết rằng đây là một nhiệm vụ bất khả thi. Làm sao cổ đông mới không biết?

Tiện nhân, chờ đó cho tôi!

Phạm Minh hừ lạnh và muốn đứng dậy giải thích.

Lúc này, Lục Trần mỉm cười và nói: "Khu vực khu biệt thự hồ Cảnh Long hả, bây giờ thực sự rất khó để giành được dự án với thực lực của công ty chúng ta. Dù khó khăn, điều đó không có nghĩa là không có cơ hội, phải không? Quản lý Lâm, có một số thứ thành công hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là có muốn thử hay không.

Tập đoàn Quân Duyệt đã không trực tiếp gạch tên các sản phẩm của công ty chúng ta phải không, có lẽ họ thấy rằng giá của công ty chúng ta phải chăng hơn nhiều so với các công ty khác, vì vậy họ đã ký hợp đồng với công ty chúng ta?

Vì vậy, gợi ý của tôi là, đừng bỏ bất kỳ doanh nghiệp nào mà đã đưa ra kết luận cuối cùng. Ngay cả khi đơn hàng này không thành, ít nhất nó cũng giúp chúng ta quen mặt trong ngành, nói không chừng đơn hàng tiếp theo cơ hội thành công còn lớn hơn."

Nghe những lời của Lục Trần, Phạm Minh mỉm cười nhìn vào mắt Lâm Di Quân.

Cổ đông mới này đã trực tiếp khẳng định hắn. Nghĩ về điều này, Phạm Minh tự tin hơn về việc kết thân với cổ đông mới.

"Cảm ơn Lục tổng đã chỉ điểm. Tôi sẽ nghiêm túc theo dõi dự án này." Cổ đông mới đã nói như vậy, Lâm Di Quân có thể nói gì khác.

Nhưng cô cũng nghĩ rằng cổ đông mới nói có đạo lí. Biết đâu người thần bí từng giúp cô ấy lại đến giúp cô ấy một lần nữa?

Tất nhiên, đây chỉ là sự an ủi Lâm Di Quân tự đưa ra cho mình. Cô vẫn không tin rằng đơn hàng này có hy vọng thành công.

Sau khi buổi chiều tan việc, Lâm Di Quân gọi cho Lục Trần.

"Mấy giờ anh nghỉ làm?" Lâm Di Quân hỏi.

"Anh về lâu rồi, có chuyện gì vậy?" Lục Trần hỏi.

"Buổi tối là sinh nhật của bố em, anh đi mua quà đi." Lâm Di Quân nói.

"À, anh vừa đón Kỳ Kỳ, đợi chút anh đi mua." Lục Trần nói.

"Thôi khỏi, anh cũng không biết bố em thích gì, đợi em đi với anh." Lâm Di Quân nói xong liền cúp điện thoại, cô dọn dẹp bàn làm việc và rời khỏi công ty.
Bình Luận (0)
Comment