Ông Bố Siêu Phàm

Chương 42

Ông Vân tên là Vân Chung Kỳ, đã ở trong nhà họ Lục hơn 20 năm. Từ khi bắt đầu biết nhớ chuyện, Lục Trần đã theo ông tu tâm dưỡng tính, học cờ vua, trà đạo và các kỹ thuật dưỡng sinh.

Lục Trần từng gọi ông là sư phụ, nhưng ông đã từ chối. Cả hai vừa là thầy trò vừa là bạn bè.

Đột nhiên nhìn thấy ông Vân, sự khó chịu trong lòng Lục Trần liền biến mất.

"Ta biết con sẽ quay lại sau một vài ngày." Ông Vân mỉm cười nhẹ và nói.

"Thầy Vân, chuyện gì đang xảy ra, bố con đã đi đầu, tại sao ông ấy lại đưa ra lựa chọn này?" Lục Trần hỏi trực tiếp.

"Ông ấy đã đi đâu, giờ chưa phải là lúc để nói với con, còn lý do tại sao ông ấy đưa ra lựa chọn này, cũng chỉ vì bảo vệ con." Ông Vân nói.

"Bảo vệ con?" Lục Trần bối rối.

"Con có biết tại sao bố con đến kinh thành một mình và xây dựng một doanh nghiệp gia đình lớn như vậy ở kinh thành không?" Ông Vân hỏi.

Lục Trần lắc đầu. Khi anh còn nhỏ, anh không cảm nhận được nhiều. Sau khi bỏ nhà ra đi, mỗi lần anh nhớ đến gia đình, anh mới ngưỡng mộ cha mình từ tận đáy lòng.

Theo hiểu biết của anh, 30 năm trước, bố anh đến kinh thành một mình và chỉ trong 20 năm ngắn ngủi, ông đã xây dựng gia tộc họ Lục có thể được xếp hạng trong top nằm ở kinh thành hiện nay.

Chỉ là Lục gia chỉ có một chi của ông ấy. Anh không có bất cứ anh chị em hay chú bác, dẫn đến gia đình họ Lục có hơi đơn độc trong năm gia tộc lớn.

Có thể nói rằng trong mắt một số đại gia tộc khác, Lục gia không được coi là một gia tộc đúng nghĩa.

"Bởi vì ông ấy là con trai cả trong gia đình họ Lục, ban đầu ông ấy là người thừa kế mạnh nhất của gia đình họ Lục, nhưng vì lý do nào đó, ông đã từ bỏ và rời bỏ Lục gia, giống như cha của con, đừng nói là trong tay ông ấy có rất nhiều tiền, dù ông ấy không có đồng nào trên người, ông ấy vẫn có thể khởi nghiệp từ bàn tay trắng dựa vào chính tài năng của mình." Lão Vân nói.

"Lục gia? Con chưa từng nghe về một gia đình họ Lục nào có thế lực cả? Đó có phải là một gia tộc được tạo ra bởi ông của con không?" Lục Trần tự hỏi.

"Nhà họ Lục thực sự là một gia tộc bí ẩn, không phải do ông của con gây dựng nên, mà bởi ông của ông nội con sáng lập ra." Ông Vân lắc đầu.

"Đây..." Lục Trần đã rất sốc trong lòng đến nỗi anh luôn nghĩ rằng ông mình đã chết, chỉ còn sót lại bố và anh trong gia tộc, không nghĩ tới, bố anh cũng đến từ gia tộc Lục thị.

"Vậy, gia tộc Lục Thị ở đâu?" Lục Trần hỏi lại.

"Các thứ đó con cứ mặc kệ, tốt hơn hết là đừng hỏi bây giờ, con chỉ cần biết, ngay cả gia tộc Rothschild cũng phải phải vâng lời trước mặt gia đình họ Lục là được." Ông Vân lắc đầu.

"Gia tộc nắm giữ tài thế giàu có lớn nhất thế giới, gia tộc Rothschild, phải lùi bước khi nhìn thấy Lục gia ư?? Lục Trần mở miệng, Lục gia lợi hại như thế sao?

"Sau đó... bố con đã quay về Lục gia." Lục Trần sau một hồi mới tập trung được lại.

"Có thể phải, có thể không, ta không biết ông ấy đã đi đầu, nhưng chắc là có liên quan đến mẹ cả của con." Ông Vân vẫn lắc đầu.

"Mẹ cả của con?" Lục Trần lại ngạc nhiên.

"Bố con đã kết hôn trước khi rời khỏi nhà. Ông ấy đã bỏ đi cũng vì sự ép buộc của mẹ cả con. Để ta nói cho con biết sự thật. Mẹ con gặp tai nạn xe là do mẹ cả con sai khiến người làm đó, còn muốn giết luôn con, nhưng phản ứng của mẹ con nhanh nhẹn, nên đã cứu được con." Ông Vân nói.

Trái tim của Lục Trần run lên, nắm đấm của anh chầm chậm nắm chặt, ánh mắt lóe lên một ý nghĩ giết người.

"Đây chắc là lý do tại sao bố của cậu giải tán sản nghiệp nhà họ Lục và nói với cậu rằng đừng quay về kinh thành. Hơn nữa ít người biết rằng cậu đang ở Du Châu. Miễn là cậu khiêm tốn một chút ở Du Châu, sẽ không có ai tìm thấy cậu. Phải rồi, sau khi cậu bỏ nhà ra đi, bố cậu đã tạo ra hiện tưởng giả rằng cậu đã chết ở Kinh thành, vì vậy nếu cậu không xuất hiện, không ai biết được sự tồn tại của cậu." Ông Vân nói.

Lục Trần nghiến răng, hỏi một lúc lâu: "Thầy Vân, nếu con muốn trả thù cho mẹ bây giờ, cơ hội lớn không?"

"Không có cơ hội nào cả. Gia đình của mẹ cả con cũng là một gia đình có thể lực. Ngược lại nếu con xuất hiện, chưa tìm thấy họ, thì con đã là một người chết rồi." Ông Vân lắc đầu, và khẳng định nói.

"Nhưng, con không cam tâm!" Nghĩ đến hình ảnh đau khổ của người mẹ vì cứu mình mà bị chiếc xe tải đâm thẳng nghiên nát, ngọn lửa hận thù trong lòng Lục Trần lại bùng cháy dữ dội.

Lúc đó, anh đổ lỗi cho trách nhiệm này cho bố anh Lục Thiên Hành Chính bổ anh đã không đến đón anh, mới dẫn đến sự hy sinh của mẹ anh.

Bây giờ có vẻ là dù không có tai nạn xe hơi vào ngày hôm đó, mẹ anh vẫn sẽ bị giết chết.

"Nếu con muốn trả thù, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, còn đối với gia đình họ Lục mà nói, con sẽ không được họ chấp nhận, hơn nữa liệu con có thể quay lại gia đình họ Lục để nhận lại tổ tiên hay không vẫn là một vấn đề." Ông Vân nói.

Nắm đấm của Lục Trần siết chặt, trong lòng có chút không cam tâm.

Anh không quan tâm nhiều đến c có nhận tổ tiên hay không, dù sao, trong hơn 20 năm, trong ý thức của anh đã không có sự tồn tại Lục gia. Anh chỉ muốn trả thù cho mẹ.

"Vì vậy, con nên quay về Du Châu đi. Đừng đến kinh thành lần nữa, và càng đừng nghĩ đến chuyện trả thù. Trừ khi..." Ông Vân lắc đầu và không nói gì thêm.

"Trừ khi cái gì?" Lục Trần nhìn chằm chằm vào ông Vân và hỏi.

"Trừ khi một ngày nào đó con có thể trở thành người đứng đầu gia đình họ Lục, ít nhất cậu phải trở thành người thừa kế mạnh nhất của thế hệ sau của gia tộc họ Lục, nhưng điều này không thể nào xảy ra. Gia đình họ Lục sẽ không thừa nhận con, cho dù họ cho phép con công nhận tổ tiên, con vẫn còn hàng tá anh em họ hàng. Họ đều là những người giỏi giang, con không có cơ hội nào cả." Ông Vân nói.

"Về đi, sau này đừng đến kinh thành nữa, vì con đã là một người đã chết ở thủ đô. Nếu con để người của một số gia tộc lớn ở thủ đô nhận ra, tin tức con vẫn còn sống sẽ rất nhanh đến tại mẹ cả của con." Ông Vân nói tiếp.

Lục Trần cảm thấy rất ngột ngạt, uất ức xưa nay chưa từng có.

"Vâng, con biết rồi." Lục Trần hít một hơi thật sâu và nói lời tạm biệt với Ông Vân.

Sau khi rời biệt thự nhà họ Lục, Lục Trần đã mua một bó hoa và một ít trái cây, và bắt taxi đến nghĩa trang.

Quỳ trước ngôi mộ của mẹ mình và chạm vào tên của mẹ trên bia mộ, đôi mắt của Lục Trần trở nên ướt đẫm ngay khi nhìn vào.

"Mẹ ơi, con xin lỗi, mấy năm qua con đã giận bố, chưa từng đến thăm mẹ, là con bất hiếu..."

"Mẹ ơi, con đã kết hôn, còn có một cô con gái đáng yêu. Lần tới con sẽ đưa vợ và con gái đến thăm mẹ. Nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn sẽ thích họ lắm."

"Mẹ, con đã biết rằng tên hung thủ đã giết mẹ năm xưa, là vợ cũ của bố. Con nghĩ mẹ chắc cũng biết bà ta. Ông Vân nói rằng bà rất mạnh, gia tộc bà ta cũng rất mạnh. Thậm chí lần này bố con giải tán gia tộc rời đi, cũng tại bà ta.

Nhưng cho dù bà ta có mạnh mẽ nào, dù có lấy đi mạng sống của con, thì những năm còn lại trong cuộc đời, con chắc chắn sẽ trả thù cho mẹ!

"Con sẽ không để mẹ luôn ôm hận dưới chín suối đâu!"

"Mẹ, con phải đi đây, Ông Vân nói con rất nguy hiểm nếu ở thủ đô, hiện giờ con vẫn rất yếu thế. Khi con mạnh mẽ rồi, việc đầu tiên là trả thù cho mẹ trước."

Lục Trần nói xong, khẩn quỳ lạy ba cái, đứng dậy chùi đi nước mắt, quay lưng chuẩn bị rời khỏi. Thấy một cô gái trẻ tuổi đôi mươi đứng sau lưng anh nhìn anh.
Bình Luận (0)
Comment