Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nhưng đến cũng đến rồi, đến bên ngoài cửa lại quay người rời đi. Chuyện này không phải là phong cách của cô.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Không đợi Thẩm Dục An mở miệng nói chuyện, Lâm Hinh trang điểm xinh đẹp đứng ở bên giường đã mỉm cười nhìn Tô Manh. Trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích, lời nói cũng mang ý gây hấn. “Ấy chết, chị Tô à, dạ dày của anh An không được tốt, không ăn được món dầu mỡ như canh chân giò này đâu. Chị không biết sao?"Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bình giữ nhiệt trong tay cũng không biết nên để đâu.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cùng lúc nắp hộp cơm được mở ra, mùi thơm của nước canh thanh đạm lan tỏa khắp phòng.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cô nấu canh cho Thẩm Dục An chủ yếu vì cảm ơn những gì mà anh đã hy sinh vì mình trong thời gian qua, vốn chỉ hy vọng anh sớm ngày phục hồi sức khỏe.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Sau khi Tô Manh hiểu rõ mấu chốt trong đó, nụ cười trên mặt ngược lại càng thêm thoải mái hơn nhiều.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Lâm, canh này của cô thơm thật đó. Đây là canh gì vậy?”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Có điều chắc là người này chỉ đang miễn cưỡng kiềm nén nỗi buồn trong lòng mà thôi. Xem ra Tô Manh này cũng là một diễn viên tài giỏi.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cô ta cẩn thận đẩy bát canh gà tới trước mặt Thẩm Dục An, mong chờ nói: "Anh An, anh thử đi.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Lâm Hinh thấy lạ: “Anh An, sao anh không ăn? Nóng quá sao? Hay em giúp anh thổi nhé.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Lâm Hinh không phục chu miệng: “Nhưng từ nhỏ em đã gọi anh như vậy rồi mà!”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Câu này khiến mắt Lâm Hinh đỏ hoe. Nước mắt phút chốc lưng tròng, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Manh đứng bên cạnh lại cảm thấyBạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Thẩm Dục An sợ nhất là con gái khóc. Từ nhỏ anh đã xem Lâm Hinh như em gái hàng xóm nên thái độ cũng thoải mái hơn nhiều.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Lâm Hinh rất nghe lời Thẩm Dục An. Cô ta thấy anh bực mình rồi nên miễn cưỡng lau khỏe mắt, nhẫn nhịn sự tủi thân nhưng vẫn chu miệng uất ức nói: “Vậy em gọi anh là anh Thẩm được chưa. Anh Thẩm, anh ăn canh đi. Em đã nấu suốt bốn tiếng đó.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Không đợi Lâm Hinh khách sáo nói mấy câu, anh đã quay đầu nói với Tô Manh: “Em chưa ăn phải không? Có hai phần canh. Đúng lúc đủ cho hai người chúng ta. Qua đây cùng ăn đi!”