Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ngày hôm đó đúng lúc là thứ bảy. Tô Manh không cần phải đi làm. Tô Ngạn Khải cũng không cần đi học.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Trong phòng, Thẩm Dục An đã dọn dẹp hết đồ đạc dưới sự giúp đỡ của trợ lý.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bà Thẩm thấy đã xuất viện rồi mà Thẩm Dục An còn tận dụng thời gian xử lý tài liệu như vậy liền tức giận hết sức.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Thẩm Dục An bất lực nói: “Mẹ à, tài liệu con đã viết được phân nửa rồi.” “Kêu mẹ cũng vô ích. Tô Manh, con sang đỡ chồng con dậy. Chúng ta về nhà.” Bà Thẩm trực tiếp bỏ máy tính của Thẩm Dục An vào trong túi mình, không cho anh có nửa phần cơ hội chạm vào.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cô cúi đầu không nhìn Thẩm Dục An đang ngồi trên ghế sofa mà nói: “Cần em đỡ anh không?”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ai ngờ Thẩm Dục An thật sự giơ tay ra: “Kéo anh một cái.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tay cô vừa giơ được nửa đường đã bị Thẩm Dục An nắm vào lòng.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Mạnh căn bản không phát giác được Thẩm Dục An lôi kéo bên kia, anh đã tự mình đứng dậy từ ghế sofa, đồng thời thả tay cô ra. “Cảm ơn.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Luồng khí nóng hổi khi nói chuyện trực tiếp phả lên đôi tai nhạy cảm của Tô Manh, lập tức khiến vành tại cô đỏ hồng rồi lùi về phía sau một bước.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Người phụ nữ này rõ ràng đã kết hôn rồi còn sinh con. Sao còn giống con gái chưa lấy chồng vậy, dựa gần đàn ông một chút liền đỏ mặt tía tai.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Mạnh mím môi, ngón tay nắm chặt đặt ra sau lưng, cảm giác cả người không thoải mái.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Chắc phải bớt chút thời gian giao lưu với Thẩm Dục An một chút. Cô thật sự không quen có người dựa vào mình gần như vậy, nhất là đàn ông.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bà nhìn Thẩm Dục An tự nằm lấy gậy chống mà Tô Manh lại đứng ở xa. Sắc mặt không tốt lắm nói: “Tô Manh, con đang làm gì vậy? Mau đỡ Thẩm Dục An đi."Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ngược lại Thẩm Dục An cũng không ép buộc, cười như không cười liếc Tô Mạnh một cái rồi chống gậy đi.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Ngạn Khải cảm thấy mẹ như vậy thật kỳ lạ liền chủ động bước lên trước dắt tay Tô Manh đứng ở giữa cô và Thẩm Dục An.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Thẩm Dục An đã nhiều ngày không nhìn thấy Tô Ngạn Khải nên lúc này được gặp con trai cưng của mình chỉ cảm thấy chỗ nào cũng dễ thương. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.netBạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nghe thấy Tô Ngạn Khải nói như vậy, anh liền khẳng định: “Chúng ta là người một nhà, vốn phải ở chung một chỗ. Con thích ở cùng với bố không?”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Câu này của Thẩm Dục An rất thành khẩn, trên mặt tràn đầy tự tin.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ngược lại Tô Manh chủ động giải vây cho Thẩm Dục An: “Con yêu, con quên rồi sao? Bố con bị thương rồi, cần mẹ chăm sóc. Gia đình ở cùng nhau phải chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau. Lúc con bị bệnh không phải mẹ cũng xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc con sao?”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Lúc này Thẩm Dục An tiếp chuyện với Tô Ngạn Khải nên ngược lại không chú ý đến bà Thẩm đã nói chuyện với y tá trưởng được một lát.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Đoàn người ra khỏi nhà đi đón người từ lúc tám giờ sáng, không tới mười giờ đã có mặt ở nhà toàn bộ.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Trong phòng khách có thêm khu vực vui chơi, trải thảm lông cừu dày, còn có nhiều loại đồ chơi trên đó.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nhưng đồ chơi mà nhà anh chuẩn bị cho Tô Ngạn Khải lại là đủ loại thiết bị điện tử, sổ tay, máy tính, chuột, bàn phím, máy tính bảng,...Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Thẩm Dục An thấy Socola ngồi trên thảm mà có chút không dám tin vào mắt mình. Anh chống gậy từng bước đi qua.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Người máy này là thế hệ đầu tiên được tạo ra để làm bạn với gia đình mà anh tổn hết một năm mới hoàn thành.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nhưng ai thấy được thành quả mà bản thân vất vả chuẩn bị một năm bị người khác thay đổi lập trình thì đối với một người lập trình viên mà nói, đây chính là bỏ đi công sức mà anh khổ cực lắm mới có thể làm ra. Không thành công thì thôi, còn có thể tạo ra lỗi bug.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Ngạn Khải cười híp mặt gật đầu. Trên mặt mang theo ánh mắt mong mỏi cầu khen thưởng: “Con đã xem qua mã code của con người máy này hết một lượt. Theo loại trình tự này thêm vào một đoạn code ca hát. Bây giờ hình như có chỗ nào không đúng rồi. Luôn xuất hiện bug.” Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.netBạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bản thân anh chính là thiên tài, sinh ra một đứa con thiên tài cũng không kỳ lạ.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Ngạn Khải vừa rồi đã nói rõ ràng với Thẩm Dục An để anh giúp cậu tìm bug nên lúc nhìn thấy anh chủ động giúp cậu, nụ cười trên mặt cậu càng lúc càng sáng lạn.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Nghe thấy ba từ đơn giản này, trong lòng Thẩm Dục An như được ăn mật ngọt.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ai da, Ngạn Khải là con mình. Thắng nhỏ lấy đồ bố nó ra chơi, thuận tiện thay đổi chút code cũng là vinh hạnh của người làm bố chứ.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Thẩm Dục An rốt cuộc vẫn là Thẩm Dục An.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Anh còn giải thích tỉ mỉ cách giải quyết cho Tô Ngạn Khải nghe một lượt.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ánh mắt sùng bái của con trai khiến trong lòng Thẩm Dục An vui như hoa nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên. Sắc mặt dễ chịu hơn rất nhiều mà thôi.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Bà Thẩm nhìn hai bố con hưng phấn bừng bừng thảo luận với nhau, ánh mắt dịu dàng như nước: “Ông nó, ông coi trong nhà có một đứa trẻ liền khác biết bao! Ngay cả Dục An cũng nói nhiều hơn thường ngày rồi.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ông gắp một ít rau vào trong chén Tô Ngạn Khải, trong miệng lại không chút khách sáo với Thẩm Dục An: “Thẩm Dục An, ăn cơm thì lo ăn đi. Đừng có nói nhiều như vậy. Ngạn Khải còn chưa ăn xong nửa chén đó.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Ánh mắt Tô Ngạn Khải sáng lấp lánh gật đâu.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Thẩm Dục An. “Mấy ngày trước vất vả em đã chăm sóc cho anh rồi. Em ăn nhiều thêm chút đi.”Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Động tác này khiến mặt Thẩm Dục An cứng lại mấy phần.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!
Tô Manh mượn cớ nói có công việc phải giải quyết. Ăn cơm xong liền đi lên lầu.Bạn đang đọc truyện trên Truyen8 8.net!