Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 163



Xe từ từ dừng lại ở dưới lầu Dương Hành.

“Vậy em qua Dương Hành trước đây.” Giải Dương duỗi tay ra mở cửa.
“Chờ chút.” Cừu Hành nắm tay Giải Dương đang mở cửa “Tôi… tôi bảo sư phụ Liêu làm súp chim bồ câu.”
Giải Dương ngẩng đầu nhìn Cừu Hành mỉm cười, lễ phép nói: “Chờ buổi trưa mình cùng nhau ăn nhé? Một lúc nữa em sẽ bớt bận hơn, rồi sớm sang bên đó cùng anh.
Cừu Hành hài lòng rồi buông tay ra.
Giải Dương cúi người hôn Cừu Hành, mở cửa bước xuống xe, cúi người vẫy tay với anh đang còn ngồi trong xe, sau đó đóng cửa lùi lại một bước, gõ vào kính ghế lái ra hiệu Chu Miểu
lái xe.
Chu Miểu nhìn vào Cừu Hành: “Ông chủ…”
Cừu Hành vốn dĩ muốn nhìn Giải Dương đi vào tòa nhà đã, nhưng thấy điều này thì cau mày, nhưng anh vẫn thỏa hiệp nói: “Đi thôi.”
Chu Miểu khởi động xe.
Giải Dương lùi lại một bước, nhìn chiếc xe chạy đi cho đến khi xe vượt qua vành đai xanh không thấy đâu, cậu dắt theo Ngô Thủy đi vào Dương Hành
Đột nhiên có thứ gì đó lóe lên trong ánh sáng xung quanh.

Ngay khi bước chân của Giải Dương vừa dừng lại, Ngô Thủy cũng lập tức phát hiện, chạy về phía nơi phát ra ánh sáng, hai vệ sĩ khác cải trang thành người qua đường cũng lập tức tiến lên để bảo vệ Giải Dương.
“Làm gì vậy? Tôi, tôi là phóng viên! Tôi là phóng viên! Tôi chỉ chụp ảnh thôi.”
Một người đàn ông gầy nhỏ ở phía sau một tấm biển quảng cáo to bị Ngô Thủy túm như gà.


Trong tay hắn cầm máy ảnh, vẻ mặt vừa sững sờ vừa lo lắng, không ngừng dãy dụa.
Giải Dương vẫy tay với hai vệ sĩ xung quanh, bước tới, nhìn phóng viên từ trên xuống dưới, ra hiệu cho Ngô Thủy buông tay, hỏi: “Phóng viên của đài nào?”
Tên phóng viên liếc Giải Dương, cười chột dạ, nói một cái tên, rồi nhanh chóng giải thích: “Tôi không cố ý chụp ảnh cậu, vốn dĩ muốn chụp ảnh Kha Lam.

Sau khi bộ phim điều tra tội phạm bùng nổ vào giữa năm, sau đó lại nhận một bộ cổ trang, tôi muốn chụp anh ấy! trùng hợp chụp nhầm cậu……trùng hợp.”
“Vừa rồi sao còn dùng phản chiếu?”
“Hả? Phản chiếu, phản chiếu nào?” Người phóng viên sững sờ, sau đó đột nhiên phản ứng lại và lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ tinh xảo “Có, có lẽ chính là cái này, tôi vô tình mang nó đi…..chết tiệt, hoá ra là cái này.” Hắn ta cất chiếc gương vào ba lô với vẻ mặt khó chịu.
Điểm 0 cho màn diễn xuất này.
Giải Dương nhìn kỹ biểu cảm của tên phóng viên này, có ý chỉ nói: “Đừng chụp lén như vậy nữa, sau tai nạn vừa rồi của tôi Cừu Hành đã trở lên rất lo lắng.

Tôi cũng bố trí rất nhiều vệ sĩ cho mình, ba người này là anh có thể nhìn thấy nhưng còn nhiều người anh không nhìn ra được, còn chụp lén kiểu này lần sau sẽ bị thương đấy.” Nói xong, cậu ra hiệu cho Ngô Thủy, xoay người đi về phía Dương Hành.
Ngô Thủy nhanh chóng đi theo.
Sau khi vài vào thang máy của Dương Hành, Ngô Thủy không nhịn được hỏi: “Ông chủ, tại sao cậu không bảo phóng viên đó xóa ảnh mà hắn ta đã chụp?”
“Không việc gì phải xóa” Giải Dương nhìn mình phản chiếu trên cửa thang máy “Đi tìm kiếm đài truyền thông nơi phóng viên kia làm.”
Ngô Thủy đáp.
Sau khi đến Dương Hành, trước tiên là mở một cuộc họp với các giám đốc điều hành cấp cao của công ty để biết về sự phát triển của Dương Hành trong thời gian cậu lơ là, sau đó nói chuyện riêng với Tần Thành về các sắp xếp công việc tiếp theo.
Tần Thành tràn đầy vui mừng, lập tức nói sau khi ngồi vào phòng làm việc của Giải Dương: “Thời điểm cậu trở lại vừa vặn buổi diễn tập cho tiệc tối tết âm lịch sắp bắt đầu.

Còn nữa, (Tôi thấy Tức Hiên Viên) quyết định chiếu online trong lễ tết âm lịch.”
Giải Dương ngạc nhiên: “Tết âm lịch? Nhanh như vậy à? Tôi cứ nghĩ (Tôi thấy Tức Hiên Viên) phải tầm tháng 3 và tháng 4 năm sau.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi nghe được từ đạo diễn Chu rằng bộ phim này quay hoặc làm hậu kỳ tất cả đều suôn sẻ nên phim được phát hành trước thời hạn.

Hiện tại đang liên hệ và sửa các tập, sẽ chiếu vào tết âm lịch.”
Mùng một Tết, mùng hai Lễ tình nhân.
Giải Dương gật đầu hiểu ý hỏi: “Có muốn tôi hợp tác quảng bá không?”
“Ok, nếu là trong tết âm lịch, tháng Giêng phải bắt đầu quảng bá, cần hợp tác với các hoạt động đang chạy.”
“Ok.”
Tần Thành nói tiếp: “Còn có quảng cáo mùa xuân nhãn hiệu D và chụp poster, tôi sẽ đàm phán với bên kia sau một thời gian, tôi quyết định chụp trong nước, bên kia cũng đồng ý.”
Giải Dương buồn cười: “Chắc họ sợ lần phân biệt đối xử kia.”
Tần Thành không cảm thấy buồn cười: “Cũng chả phải sợ, lần này dễ nói chuyện lắm, nghe bọn họ nói có vẻ đổi mới cậu, chắc cậu không biết chứ, ở nước ngoài độ nổi tiếng của cậu gần như cao hơn so với Edie.

Và bài hát (Big Doctrine) đã thống trị danh sách trong một thời gian dài.

Bây giờ, chỉ cần Internet đề cập đến chống phân biệt đối xử thì sẽ ra tên của (Big Doctrine) rất sôi động.

Fans nước ngoài của cậu hy vọng cậu có thể phát hành một bài hát mới tương tự hoặc ra album tiếng Y.”
“Nói về bài hát thì sẽ có một bài hát được phát hành vào ngày đầu tiên của năm mới.”

Khi nói đến bài hát mới, Tần Thành thoải mái hơn: “Tôi đang do dự không biết có nên thúc giục cậu sáng tác phẩm mới hay không, thì cậu lại tự cầm một tác phẩm mới ra, làm người đại diện của cậu đúng là bớt lo hơn hẳn.”
Giải Dương không phải viết bài hát mới vì thông cảm cho người đại diện: “……đúng vậy, không thể cứ bị động mà lãng phí công sức được.”
Sau khi nói về việc sắp xếp công việc gần đây, Tần Thành đã đặt lịch trình xuống và hỏi, “Khi nào cậu sẽ tiếp tục hoạt động nghệ sĩ? Tôi đã tích lũy được một số đại ngôn tốt, các buổi chụp hình tạp chí và các hoạt động biểu diễn.

Tất cả đều là do ngon, họ cũng sẵn lòng chân thành chờ đợi cậu.”
Giải Dương nghĩ rồi trả lời: “Tháng 3, tình trạng thể chất của Cừu Hành đến lúc chawdc hoàn toàn ổn định rồi.”
Tần Thành rất hài lòng với sự sắp xếp này, sau khi nói vài câu với Giải Dương, anh ta tạm biệt.
Khi cậu đến Vinh Đỉnh ăn trưa, Ngô Thủy báo cho cậu kết quả điều tra.

“Đó là một công ty truyền thông tự giải trí nhỏ.

Mới thành lập được một năm, chủ yếu tiến hành các hoạt động trên tài khoản công cộng WeChat và Weibo.”
Giải Dương gật đầu ra lệnh: “Tra luôn phóng viên kia.”
Ngô Thủy rất cảnh giác: “Người phóng viên đó có vấn đề?”
“Không, tôi lo lắng hắn có vấn đề.

Cẩn thận thì vẫn hơn.”
Ngô Thủy hiểu ra và gật đầu.
Khi thang máy đến, Giải Dương bước ra.
Cừu Hành đang canh cửa thang máy, lập tức hỏi: “Em bị chụp lén?”
Giải Dương dừng lại và quay sang nhìn Ngô Thủy.
Ngô Thủy: “…” nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không phải mình mách lẻo.
“Không phải Ngô Thủy nói, mà là hai vệ sĩ kia.” Cừu Hành nắm lấy tay Giải Dương, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một đám nội gián.
Giải Dương nắm tay Cừu Hành, kéo Cừu Hành đến bàn đồ ăn, kể lại rồi giải thích: “Cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Dương Hành là một công ty giải trí có phóng viên chầu chực cũng là chuyện thường, đừng lo lắng.”
Cừu Hành không hề thả lỏng: “Vậy sao lại yêu cầu Ngô Thủy tra công ty truyền thông nơi phóng viên đó làm?”
Đúng là nội gián thì gì cũng nói.
Giải Dương tiếp tục giải thích: “Em chỉ cảm thấy phóng viên vô tình mang gương ra để phản chiếu ánh sáng quá ngu rồi, nghĩ là do Mộc Chu Dịch hoặc Đào Ương thuê để thử xem bên cạnh em có bao nhiêu vệ sĩ.”
Mặt Cừu Hành đầy mưa gió, siết chặt tay Giải Dương: “Để tôi điều tra phóng viên đó….”
Giải Dương vươn tay ép lông mày đang cau lại của anh.
Kết quả điều tra có ngay ngày hôm đó, tên phóng viên xin nghỉ việc sau khi chụp lén Giải Dương, hắn đã nhắn tin cho sếp của mình xin từ chức, sau khi hoàn thành các thủ tục từ chức chính thức, hắn ta nhanh chóng quay trở lại công ty để đóng gói đồ đạc của mình và bỏ chạy.
Cừu Hành đặt những thứ vừa tra được xuống: “Hôm nay hắn mua vé tàu về quê.”
Giải Dương không ngờ rằng mình thực sự đoán đúng: “Xem ra luôn cẩn thận luôn đúng.”
Vẻ mặt của Cừu Hành càng trở nên khó coi hơn: “Tôi sẽ sắp xếp cho em thêm một vài vệ sĩ.

Gần đây, em cũng cố gắng giảm bớt một chút việc đi.”
“Không thể giảm được” Giải Dương giải thích, “Buổi diễn tập tiệc tết âm lịch sắp bắt đầu, (tôi thấy Tức Hiên Viên) sắp bước vào giai đoạn công chiếu, em có rất nhiều lịch trình công khai.”

Cừu Hành trở nên lo lắng: “Nhưng tụi nó vẫn nhăm nhe em.”
“Đừng lo lắng mà” cậu vỗ vai anh “Lịch trình công khai là một điều tốt.

Chúng ta có thể sử dụng lịch trình để câu được cá, anh nghĩ sao?”
“Câu cá?”
“Ừm” Giải Dương xoa đôi mày vô thức cau lại của anh “Đừng lo, em sẽ không có chuyện gì đâu.”

Sóng gió hiếm hoi dịu đi trong vài ngày tới.

Việc tái tổ chức của Vinh Đỉnh tiến triển thuận lợi, các hoạt động nghệ sĩ của Giải Dương từ từ nối lại, Weibo của cậu bắt đầu có tuyên truyề, các hoạt động mạng xã hội tương tự của Cừu Hành cũng bắt đầu.

Cả hai nghỉ làm đi làm bình thường hàng ngày không xảy ra tai nạn gì.
Một ngày trước ngày đầu năm mới, Phong Thanh Lâm báo tin tức, Phong Sang cuối cùng cũng chịu thua, báo Đào Ương cho cảnh sát, nói rằng tất cả bí mật thương mại mà hắn có được là do Đào Ương cung cấp.
Điều đáng ngạc nhiên là từ lời khai của Phong Sang là Đào Ương đã không trực tiếp xuất hiện khi cung cấp cho Phong Sang mà lại cố tình đến gặp Đào Di, người đã ly hôn với Phong Điển.
Nói cách khác, Phong Sang không biết Đào Ương đang ở đâu.
May mắn thay, với lời khai của Phong Sang và một số bằng chứng được cung cấp, Đào Di và Đào Ương ngay lập tức bị cảnh sát liệt vào danh sách những tội phạm đào tẩu.
Vì sự việc này, Đào Ương đã lâu không xuất hiện trên hot search lại on top hot search.

Mấy chị gái fans Đào Ương thấy hắn bị biến thành tội phạm thì khổ sở thất vọng, nhưng cư dân mạng ăn dưa thì thổn thức lắm.
Từ thiên chi kiêu tử trở thành tội phạm truy nã trên mạng… Thật sự là một bước đi sai lầm.
Vài giờ sau hot search của Đào Ương, bài hát mới (Giá trị yêu thích) của Giải Dương đã được tung ra lúc 0h vào dịp lễ đầu năm mới.

#Bài hát mới ( giá trị yêu thích) của Giải Dương# nhanh chóng leo lên hot search và (Giá trị yêu thích) được đăng trên các web nghe nhạc lớn, số lượt xem và lượt tải xuống cũng bắt đầu tăng vọt.
Cùng lúc đó, Giải Dương đã đăng Weibo.
[Giải Dương: Nếu giá trị yêu thích có thể đổi lấy thứ gì đó, mọi người muốn đổi cái gì? ]
Đây có vẻ là một Weibo tuyên truyền bình thường được đăng tải để quảng bá bài hát mới, nhưng dưới con mắt của người trong cuộc, đây là một Weibo đầy châm chọc và trào phúng.
Sau khi đăng Weibo, Giải Dương tắt điện thoại, nằm xuống trong vòng tay của Cừu Hành rồi nhắm mắt lại, chính thức bắt đầu ăn dần mảnh hệ thống cuối cùng trong trung tâm dị năng.
Cậu có một chút phỏng đoán – vì tất cả dữ liệu liên quan đến Mộc Chu Dịch đều được giữ lại trong các phân đoạn của hệ thống, có nỗ lực để trói lại Mộc Chu Dịch, liệu các chương trình chính của hệ thống có còn như vậy nữa không? Định vị và khóa chức năng của Mộc Chu Dịch?
Nếu có, việc tìm ra Mộc Chu Dịch sẽ trở nên cực kỳ đơn giản..


Bình Luận (0)
Comment