Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 70

khi chạm tới cậu đàn đó, người khác không nhìn thấy dấu vết thuộc về Giải Dương trên người cậu nữa rồi!

Giải Dương cắt ngang lời Phương Thành Nam, không cần phải làm bộ thân thiết. Gã cũng sửa lại kịch bản trong tay giọng điệu coi bộ nhàn nhạt đáp: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”

“Ồ….Đúng không nhỉ?” Giải Dương vẫn cười tươi, nhìn chiếc điện thoại Phương Thành Nam đặt ở dưới kịch bản.

“Tôi cần phải giả vờ như không nhìn thấy anh đang lén ghi âm không?”

Phương Thừa Nam nắm chặt kịch bản, nhìn nghiêng về phía Giải Dương, cau mày nói: “Giải Dương, cậu là người mới, tôi có thể hiểu được sự căng thẳng sắc bén của cậu bây giờ nhưng tốt nhất đừng làm quá lên.”

“Tin đồn trong tiệc tối của câu lạc bộ V là Mộc Chu Dịch nói cho anh rồi anh tìm người đi lan truyền nó, đúng không? Mộc Chu Dịch dùng cái này để trao đổi với anh? Trao đổi làm khách mời của show (Trận chiến cuối cùng*) đúng không?”

*Cực Hạn Đại Tác Chiến, chương trước mình có để tên như này.

Biểu cảm Phương Thành Nam thay đổi.

“Phương Thành Nam à, không có đứa nào là kẻ ngu đâu. Ba người tranh nhau một vai diễn, Nghiêm Tân thì thuộc Hoàn Vũ lên anh không dám động vào lên mới quay ra chơi tôi đúng không? theo dõi tôi đúng không? đồn tôi phẫu thuật thẩm mỹ, mặc đồ nhái đúng không? Mấy cái Hot search này ngon đấy, cảm ơn cho tôi nhiệt độ nhé!”

Phương Thừa Nam mặt miễn cưỡng ổn định nói:”Giải Dương, đừng vu khống tôi.”

“Vẫn ngoan cố à? Vẫn muốn tiếp tục chơi tôi chứ gì?” Giải Dương dựa sát vào người Phương Thành Nam hạ giọng nói: “Mộc Chu Dịch nói với anh những cái gì? bảo ‘tôi tận mắt nhìn thấy Giải Dương bị người ta bao dưỡng’ hay là ‘cậu ta bị bán cho gia đình người trong lòng của tôi?’ cô ta chủ động tiếp cận anh phải không? và anh thật sự nghĩ là cô ta tốt bụng đưa nhược điểm của tôi cho anh? Anh không nghĩ tới cô ta đưa cho anh vì muốn chặt miếng cơm của anh à?”

Phương Thừa Nam bất ngờ nhìn Giải Dương.

“Anh cũng đi kể tin đồn này với Hồng Chí Kiệt phải không? anh không thử nghĩ nếu tôi không bị bao dưỡng thật thì mấy người đắc tội với tôi, cuối cùng sẽ thế nào đây?”

Phương Thừa Nam rốt cuộc cũng không ổn định được mà nói: “Giải Dương, cậu rốt cuộc….”

“Tiền bối, không phải người mới nào bị chèn ép cũng nhịn đâu” Giải Dương cắt ngang lời Phương Thành Nam, đứng thẳng người dậy cười vui vẻ với gã “Tôi thù dai lắm, anh về nhà cầu nguyện cả tôi với Dương Hành mai này không phát triển được đi, bằng không tương lai anh ngày càng buồn hơn đấy! Ngoài ra, tôi mong anh suy nghĩ lại tại sao anh với cô kia mới quen nhau mà cô ta nói cái gì anh cũng tin sái cổ.”

Nói xong cậu nhìn điện thoại Phương Thành Nam dấu dưới kịch bản, lại cười thật tươi, lấy điện thoại di động trong túi ra, mở app ghi âm, lắc lắc điện thoại trước mặt gã.

“Còn nữa, tiền bối cũng làm, thì tôi cũng làm.”

Phương Thành Nam trợn to mắt, nhìn điện thoại di động Giải Dương vừa lấy ra, sau đó nhìn vào đôi mắt cười nhưng không ấm áp của Giải Dương, cả lưng ớn lạnh, gã ta dường như đã đá vào tấm sắt rồi.

Phương Thành Nam cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện.

Giải Dương tiếp tục đọc kịch bản.

Vài phút sau, cửa phòng chờ được mở ra, Nghiêm Tân thử vai xong, nhân viên bảo cậu chuẩn bị.

Giải Dương gật đầu, sau đó hỏi Nghiêm Tân: “Thử vai có thuận lợi không?”

Nghiêm Tân ngồi xuống bên cạnh Giải Dương đáp: “Cố gắng hết mình rồi, được hay không thì cũng không thẹn với lương tâm. Cậu cố lên, tôi nghĩ cậu có thể làm tốt!”

“OK, hy vọng được như lời tiền bối nói”

……

Giải Dương bước vào phòng thử vai dưới sự chỉ đạo của nhân viên thấy bên trong có bố trí một khán phòng nhỏ, sân khấu và nội thất trong phòng mang phong cách cổ điển và tinh tế, chỉ có cây đàn piano ở giữa là hơi hiện đại.

Có một nhóm người, bao gồm cả biên kịch và đạo diễn Chu ngồi dưới khán đài. Những người này, cậu có nhận ra đạo diễn Chu Hoài Nhân, ông ta trông khoảng hơn năm mươi tuổi, cao và mập, mái tóc dài bán nguyệt và một bộ râu đều trông rất nghệ thuật.

Cậu bước ra sân khấu và chào hỏi mọi người một cách lịch sự.

Chu Hoài Nhân nói: “Bắt đầu luôn đi.”

Giải Dương gật đầu, xoay người khẽ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa vẻ trưởng thành và điềm đạm vốn có trên gương mặt Giải Dương đã biến mất, thay vào đó là một niềm kiêu ngạo toát ra từ trong xương tủy.

Nếu đã quyết định làm một điều gì đó thì sẽ làm hết sức lực, sau khi đồng ý đi thử vai, cậu không hy vọng vào kết quả cho lắm nhưng cậu vẫn chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong thời gian vừa qua, cậu tìm lại sách giáo khoa và bài vở của nguyên chủ, thỉnh thoảng còn tìm giáo viên diễn xuất của Dương Hành.

Cậu cũng đọc đi đọc lại kịch bản, phân tích từng lời từng chữ về vị thiếu gia này.

Trong kịch bản đoạn thứ nhất là đoạn chúc sinh nhật, thiếu gia chơi piano không chỉ để chúc mừng sinh nhật mẹ cậu, cậu còn muốn cho mẹ thấy vẻ đẹp của piano và tài năng của cậu trong lĩnh vực này, để thuyết phục mẹ cậu bỏ chút tiền giúp cậu xây trường học đàn piano.

Lúc này đây, cậu thiếu gia trẻ tuổi ấy tự tin và kiêu ngạo, vẻ chân thành đến loá mắt, cậu muốn cho mọi người thấy cây đàn này tốt như thế nào, cậu muốn mẹ cậu vui, cậu còn đặt một cái bát bàn tính nhỏ để mẹ cậu thả tiền vào. Giống như một bộ lông mượt mà cậy được cưng mà kiêu, nhưng cũng giống như một con cáo nhỏ tư bản kiêu ngạo và xảo quyệt.

Giải Dương bước đến bên cây đàn piano, rồi đưa nhẹ tay chạm vào nắp đàn, động tác của nhẹ nhàng như thể chạm vào người mình yêu. Rồi cậu nghiêng người sang một bên, ánh mắt rơi vào chiếc ghế trống bên cạnh cái bàn tròn trong phòng khẽ thủ thỉ: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhìn con đấy nhé!”

Chu Hoài Nhân bị giật mình.

Những người khác cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Giải Dương này … Không phải, người đứng trên sân khấu lúc này chính là thiếu gia xinh đẹp kiêu ngạo trong kịch bản.

Giải Dương giờ đây mới hoàn toàn mang theo cảm xúc của thiếu gia. Cậu ngồi trước cây đàn, nghĩ ngợi xem chơi gì để mẹ vui, chơi gì để mẹ sẵn sàng giúp cậu mở trường học.

Cậu buồn, nhưng trông không phải kiểu quá buồn, bởi vì tất nhiên cậu biết mẹ cậu yêu thương cậu lên không đành lòng từ chối yêu cầu của đâu!

Khi cậu nhấc nắp đàn và đặt ngón tay lên phím đàn, nỗi buồn trong lòng cậu khẽ biến mất và giai điệu như mong muốn tự nhiên nhảy ra. Nó hoạt bát, nhanh nhẹn và ấm áp, giống như một con bướm trong khu vườn mùa xuân vỗ cánh xinh đẹp bay múa dưới ánh mặt trời.

Cậu nhìn xuống sân khấu, ừm, mẹ cậu mỉm cười rồi nên cậu cũng cười theo.

Cậu cúi xuống nhìn phím đàn, nhướng mày rồi đột ngột thay đổi giai điệu một cách tinh nghịch khiến bản nhạc trở nên vui tươi.

Cậu quay qua phía sân khấu bỗng thấy không chỉ mẹ anh mà những vị khách khác trong phòng cũng đang rất vui vẻ, trên mặt họ lộ rõ vẻ tự hào. Đúng vậy! cây đàn piano có điều kỳ diệu như thế này mà….. Mọi người thấy đấy, nó thật đáng để mọi người yêu thích và học hỏi.

Cậu đột nhiên bắt đầu chơi một loạt kỹ năng chói mắt phức tạp khó khăn, sau đó nhanh chóng giảm bớt giai điệu trở về nhày xuân hòa viên. Cậu thích cảm giác sử dụng âm nhạc để tác động đến cảm xúc của người khác và cậu phải cho mọi người biết cây đàn piano tuyệt vời như thế nào.

Khi giai điệu cuối cùng rơi xuống, cậu ấy nhìn mẹ mình, nheo mắt, với vẻ tự hào và nói: “Mẹ, nghe có hay không ạ?”

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Giải Dương giảm đi và cậu quay lại một cách lịch sự, bình tĩnh. Cậu đứng dậy rồi đi đến trước sân khấu, cúi đầu nhẹ với Chu Hoài Nhân và những người khác bên dưới sân khấu nói: “Cảnh đầu tiên kết thúc. Tôi có thể bắt đầu cảnh thứ hai ngay được không nhỉ?”

Sau đó, Chu Hoài Nhân và những người khác mới thoát khỏi cái lưới cảm xúc do Giải Dương giăng ra. Họ nhìn Giải Dương một cách bất ngờ và quay sang thì thầm với nhau, chỉ có Chu Hoài Nhân lập tức thúc giục: “Tiếp, tiếp tục đi.”

Giải Dương lễ phép gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía cây đàn, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía cây đàn.

Cậu vừa đi vừa nhớ lại kịch bản, mang theo từng chút một cảm xúc của thiếu gia, tư thế bước đi của cậu từng chút một thay đổi, khi chạm tới cậu đàn đó, người khác không nhìn thấy dấu vết thuộc về Giải Dương trên người cậu nữa rồi!

Cậu nhẹ vuốt ve cây đàn.

Thiếu gia quyết định chết không do phải tuyệt vọng cũng không do phải đau đớn, chỉ là cậu tự nhiên muốn vậy, ấy thế mà giờ đây lại thật sự luyến tiếc thế gian. Cậu ấy biết mình đang làm gì….. chấp nhận tất cả.

Đây là kết cục nhất rồi.

Cậu cúi xuống và cẩn thận lau bụi trên băng ghế piano, ngồi xuống, lấy ra một khung ảnh đang được bảo vệ cẩn thận ở cánh tay của mình, nhẹ nhàng đặt nó lên cây đàn piano, và nói: “Mẹ à, con bắt đầu đây.”

Xung quanh im lặng, không có người trả lời.

Cậu cúi đầu và nâng nắp đàn lên.

Với một ngón tay bị gãy và một cây đàn piano bị hư hỏng, một vài nốt nhạc vừa mới chơi hẳn rất khó nghe. Cậu đành dừng lại một lúc, sau đó siết chặt ngón tay, nhìn lên bức ảnh và nói: “Mẹ, con xin lỗi vì gần đây đã bỏ bê việc luyện tập.”

Vẫn không có ai trả lời cậu.

Cậu ở đó ngẩn người rất lâu, sau đó trấn định thần trí lại cúi đầu xuống nghiêm túc, thậm chí có chút cố chấp mà giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng ấn, âm đàn chậm rãi vang lên.

Có thể chơi mà…..

Tay trái bị khuyết tật luôn phát ra âm thanh, nhưng điều đó không quan trọng, miễn là nó vẫn có thể chơi được.

Có thể chơi mà…..

Cậu nhắm mắt lại và bắt đầu cống hiến hết mình cho bản nhạc này.

Giật giật, cứng đờ, co rút… Dần dần, giai điệu ấy được lấp đầy ấm áp.

Chỉ vào chiếc piano gãy dường như đã đánh thức được mẹ cậu bước ra khỏi khung ảnh, ngồi xuống sân khấu nở nụ cười, trong không khí đâu đây có phảng phất hương hoa, ôi đây là một ngày xuân tươi đẹp.

Cậu còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên mình chạm vào cây đàn piano, cậu phải tự hỏi ‘đây là con quái vật gì mà có thể tạo ra âm thanh đặc biệt như vậy nhỉ?’

Cậu vẫn nhớ rõ sự ngạc nhiên và tự hào của mẹ cậu khi lần đầu tiên được nghe cậu chơi một bản nhạc hoàn chỉnh.

Cậu tổ chức một bữa tiệc piano cho gia đình mình, dạy mọi người khiêu vũ và dạy hát cho mọi người.

Học trò đầu tiên của cậu là một người ăn xin mất cha mẹ trong chiến tranh, cậu đã vẽ các phím đàn trên sàn, dạy người đó chơi và tự mô phỏng âm thanh của đàn piano bằng cổ họng một cách buồn cười.

Cậu vẫn nhớ ánh mắt rạng ngời và vui sướng của đó. Lúc đó chắc hẳn giống cảm xúc lần đầu tiên của cậu.

Cậu mỉm cười, giai điệu lại thay đổi. Lại là ngày xuân, mẹ ngồi dưới sân khấu nở nụ cười, ánh mặt trời rọi vào và trong không khí có mùi thơm của bánh, bên ngoài có quản gia đang hát ầm ĩ.

Đã hoàn thành một bài hát…..

Cậu từ từ mở mắt, ngày xuân trong mộng mơ đã biến mất, trước mắt mọi thứ đều tan hoang. Biểu cảm trên mặt cậu từ từ biến mất, ngây người nhìn người mẹ đang cười trong bức ảnh một lúc lâu rồi đột nhiên cậu lại mỉm cười, mỉm cười mà nước mắt cứ rơi lã chã.

“Mẹ, thật khó nghe phải không ạ?”

“Mẹ, chúng ta về nhà đi.”

“Mẹ, lần này con sẽ ở lại với mẹ, sẽ không bao giờ rời đi nữa.”

… Sau khi diễn xong, Giải Dương lau đi nước mắt, đứng dậy và bước tới trước sân khấu, anh cúi đầu chào Chu Hoài Nhân và những khán giả khác rồi nói: “Diễn thử vai của tôi đến đây là kết thúc.”

Chu Hoài Nhân cẩn thận nhìn Giải Dương hỏi: “Bài hát cậu vừa chơi tên gì?”

“À, là bài tôi viết riêng cho thiếu gia sau khi đọc kịch bản”

Một lúc sau, Chu Hoài Nhân dựa vào ghế, mỉm cười và nói: “Được”

Lúc mà cậu quay về phòng chờ thì Phương Thành Nam đã gọi điện xong và quay lại rồi. Thấy cậu trở lại, Phương Thành Nam lập tức nhìn sang.

Giảo Dương nhìn lại nói: “Tiền bối, đến anh rồi”

Phương Thành Nam đáp lại Giải Dương một cách khiêu khích: “Giải Dương, hy vọng chúng ta chỉ là đối thụ cạnh tranh bây giờ thôi.”

Đây là chịu thua à?

Giải Dương nói: “Vậy thì còn tùy vào thành ý của tiền bối chứ nhỉ?”

Phương Thừa Nam không nói nữa, đứng dậy rời đi dưới sự chào hỏi của nhân viên.

15 phút sau, Phương Thử Nam thử vai xong thì quay lại.

Sau một vài phút nữa, đạo diễn Chu tự mình đến phòng chờ nói với mọi người rằng ông ta cảm ơn buổi biểu diễn và sự chăm chỉ của mọi người, sau đó nói kết quả của buổi thử giọng sẽ được công bố muộn nhất là một tuần sau.

Mọi người đều lịch sự vâng dạ.

Giải Dương lợi dụng cơ hội bắt tay Chu Hoài Nhân thăm dò bộ não của ông ta, cậu phát hiện còn sót lại tàn dư của bàn tay vàng, trực tiếp dọn dẹp luôn.
Bình Luận (0)
Comment