Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 74

Điểm đến hiện tại chính là khu vui chơi Angel, vị trí hiện tại...nơi cô và Cao Tùng đang đứng lại chính là cổng chào to lớn với muôn vàn màu sắc cùng ánh đèn nhấp nháy xung quanh. Trên đó có gắn Logo khổng lồ có tên vô cùng mĩ miều "Angel".

Thanh Di từ nhỏ đã rất thích đến những khu vui chơi như này rồi, còn nhớ khi bé, cô luôn trốn bố mẹ để sang công viên của nhà Cao Lang. Cô say mê với những trò như nhà phao, cầu trượt, xích đu và còn rất nhiều thứ cô muốn được chơi khác.

Hôm nay có phải là cô may mắn quá rồi không? Lức mơ bấy lâu bay giờ đã thành hiện thực. Cô đã thử bạo dạn nghĩ sẽ chơi trò chơi mạo hiểm một lần trong đời, thực ra thì trên đường đi, cô đã quyết định...chơi tới cùng.

Cao Tùng thấy cô thẫn thờ liền nhẹ huých nhẹ vào tay, anh ta nhìn lại khu vui chơi một lượt để xem cô đang nhìn cái gì, anh ta hỏi:

"Cậu đang ngẩn ngơ cái gì vậy? Cảm động quá à? Hay là...đi cạnh bên người đẹp trai như tớ, cậu cảm thấy xấu hổ? Không thấy sao...nhiều cô gái đi qua đây toàn trầm trồ nhìn tớ, còn ánh mắt ghen ghét lại dành cho cậu ấy thôi!"

Thanh Di đã quá quen thuộc với bệnh tự luyến của hai anh em nhà này rồi, cô bạo dạn véo tai Cao Tùng rồi xách vào trong khu vui chơi. Vẻ mặt anh ta chẳng hề hấn gì, khéo khi còn cảm thấy thích thú là đằng khác. Miệng thì kêu "Á!" mà cái bụng lại cười thầm như sắp vỡ toang rồi cũng nên.

"Cậu thích chơi trò gì nào? Chơi cầu trượt này, ném bóng nước này, đu quay nữa, cả đạp xe cút kít! Cậu thích chơi cái nào trước, chọn đi rồi mình chơi từng thứ một!"Phì!

Thanh Di tý thì ngã ngửa, cô có nghĩ cũng không nghĩ tới Cao Tùng lại đề nghị với mình chơi toàn trò con nít như này. Phía gần đó, có trò tàu lượn siêu tốc, cô không ngần ngại mà chỉ thẳng về phía nó, Cao Tùng nhìn theo, thốt từ miệng ra chính là câu nói vô cùng hoang mang

"Ôi mẹ ơi! Cậu đùa tớ đấy à?"

Cao Tùng sợ hãi nhìn chăm chăm cái thứ đang chạy với tốc độ chóng mặt kia, hơn nữa lại cao chót vót như vậy. Chân anh ta có chút run run, trước giờ bố đánh không sợ, mẹ đánh không sợ, anh trai lại càng không, nhưng mà...cực kì sợ độ cao.

Thanh Di bước chỗ tàu lượn, cô mua hai vé dành cho hai người, thật không may cho Cao Tùng là cô đã mua vé đầu tàu, Cao Tùng thấy cô chẳng lo lắng tẹo nào, hơn nữa lại thản nhiên bước chân lên tàu, anh ta vội vàng níu kéo, vẻ giọng run run

"Ê, hay là...chơi cái khác đi! Tớ thấy... hơi chóng mặt!"

Thanh Di biết thừa Cao Tùng sợ độ cao, thôi thì dù sao cô cũng đang chán, hơn nữa anh ta cũng đã chọc ghẹo cô quá nhiều rồi, coi như hôm nay là bài học đáng đời cho anh ta. Cô nắm chặt lấy cánh tay của Cao Tùng, một nhát lôi thẳng lên toa tàu.

Cao Tùng sợ toát mồ hôi, sợ tới nỗi vừa lên tàu là nhắm nghiền mắt. Khi người phụ trách tàu đã chuẩn bị thắt dây an toàn cho họ, mọi thứ đều chuẩn bị xong, tàu bắt đầu chuyển động.

Chậm dần, chậm dần và thế là khi lên trên cao với độ cao xấp xỉ hai mươi mét, con tàu như chiếc tên lửa cỡ lớn, lao nhanh về phía trước.

Cảm xúc dâng trào, cô cảm thấy phấn khích vô cùng, cảm giác như cơ thể của mình không còn trọng lượng vậy, cứ lơ lửng nhẹ bẫng đi. Không ngờ rằng...nó lại vui tới vậy?

Cô hét lên đầy thích thú:

"Á!"

Cao Tùng thấy gió thổi phần phật vào mặt, hơn nữa lại khó thở vô cùng, anh ta liều mạng ti hí mắt nhìn, đập vào mắt là khung cảnh mờ ảo, anh ta tưởng bản thân bị hoa mắt, đã cố dụi mắt nhưng nó thực sự không phải bị nhòe...mà là thật!

Nói thật là tim xuýt thì rớt ra ngoài, mọi thứ đều bị nhòe đi vì tốc độ của con tàu. Anh ta gào lên:

"Á! Cho...cho tớ xuống! Huhu...Cứu với!"

Giọng nói của Cao Tùng hòa quyện vào tiếng tàu kêu, lại bị gió cuốn đi, vì thế Thanh Di chỉ nghe chữ được chứ không, nhưng hàm ý thì cô hiểu được rằng Cao Tùng đang đòi tháo lui. Cô giơ ngón trỏ lên, lắc bên này rồi lắc bên kia, miệng nói rằng "No!"

Nhìn qua khẩu hình miệng cô, Cao Tùng cũng thầm đoán ra được, cũng chỉ tại anh ta hàng ngày luôn nghĩ quỷ kế trêu chọc cô, giờ lại phải gánh hậu quả nặng nề, anh ta lại tiếp tục gào lên:

"Thanh Di! Tớ xin lỗi vì luôn chọc ghẹo cậu, tha...tha cho tớ đi, lần sau không vậy nữa đâu!"

Chưa kịp chờ Thanh Di đáo lại, anh ta gào to hơn:

"Cho tôi xuống, cho tôi xuống mấy tên khốn kiếp kia~~! Mau dừng lại...dừng lại!"

Dù cho anh ta có gào to đến đâu cũng vô tác dụng thôi, vì...tàu đang bay lượn với tốc độ cao như này, ngay cả nhịp tim đập của bản thân cũng không cảm nhận được, nói gì là tiếng gào thét giữa không trung.

Thanh Di lại càng trêu ngươi Cao Tùng, cô hét thật to, vừa là khiêu khích anh ta, vừa là...hét hết những thứ trong lòng luôn cố nhịn, cô hít một hơi thật sâu, cái miệng nhỏ bắt đầu phát ra tiếng

"Á~~~!"
Bình Luận (0)
Comment