Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 29

Có thể nói tiểu bảo bảo trong quảng cáo cũng không xinh xắn như thế, nhưng mặc kệ nó có bao nhiêu xinh xắn, bao nhiêu khả ái, Dương Quân vẫn không có một chút cảm giác thích. Bình thường cũng chưa từng ôm qua.

Hắn không phải cha của tiểu bảo bảo, cũng không phải mẹ.

Diêu Y Lẫm rất thích đứa bé này, Bùi Nguyệt Thần cũng tới chúc mừng, nhìn qua tiểu hài tử vẻ mặt cũng rất vui, ôm trong ***g ngực đùa thật lâu.

Xem ra mọi người trong bộ tộc của bọn họ đều rất thích trẻ con.

Sau khi trở về Dương Quân tĩnh dưỡng được vài ngày, thân thể dần dần khôi phục.

Khiến hắn cảm thấy kì quái chính là, qua vài ngày, Diêu Y Lẫm cũng không nói chuyện đưa hắn ra ngoài.

Hắn đã không còn giá trị lợi dụng, không phải sao?

Diêu Y Lẫm không nói, nhưng hắn đã không thể tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.

Một ngày, Dương Quân có được cơ hội hỏi hắn. Nói muốn rời đi, Diêu Y Lẫm kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Nhìn hắn một lát mới nói: “Ngươi tại sao muốn rời đi?”

Dương Quân nhìn hắn, “Bắt đầu có nói sau khi ta sinh hạ tiểu hài tử thì thả ta đi a, ta ở chỗ này không còn tác dụng gì nữa không phải sao?”

Diêu Y Lẫm cắn răng: “Ngươi lẽ nào không quan tâm hài tử ngươi sinh ra sao?”

Dương Quân cúi đầu, “…hắn không phải hài tử của ta.”

“Ngươi…ngươi được lắm!” Diêu Y Lẫm nở nụ cười: “Trước đây không nhìn ra ngươi ngu ngốc như thế nhưng tâm cũng vô tình như vậy.”

“Ngươi muốn đi, ta đương nhiên cũng không ngăn cản ngươi” Diêu Y Lẫm chớp mắt: “Thế nhưng… Ngươi thực sự muốn như thế sao?”

Dương Quân ngẩng đầu, không chút do dự: “Phải”

Diêu Y Lẫm giận dữ cười: “Được, ngươi đi rồi sẽ không thể trở lại!”

Nét mặt Dương Quân không một biểu tình, cũng không mang theo đồ vật gì, trực tiếp hướng cửa đi ra.

Thứ hắn có, đều là của người khác.

Tới cửa, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên gọi hắn.

“Chờ một chút, ngươi…” Diêu Y Lẫm gấp gáp: “Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, như vậy … người có thể ở lại a?”

Dương Quân dừng lại, xoay người.

Hướng Diêu Y Lẫm mỉm cười: “Của ngươi cho ta, cho tới bây giờ ta đều không nghĩ sẽ muốn”.

“Diêu tiên sinh, hẹn ngày gặp lại”.

Ở cạnh nhau gần chín tháng, hắn đối với Diêu Y Lẫm đến cuối cùng là một câu xưng hô lãnh đạm xa cách “Diêu tiên sinh”.

Hắn trước đây gọi mình thế nào?

Diêu Y Lẫm suy nghĩ hồi lâu, mới phát hiện…hắn chưa bao giờ gọi tên mình.

=====

Nhà Diêu Y Lẫm cách xa nội thành, phụ cận không có xe ta-xi, cũng rất ít xe đi qua. Dương Quân không muốn kêu Diêu Y Lẫm lái xe đưa hắn đi, cũng không biết mình nên đi nơi nào, chỉ có một mình ven theo đường cái đi.

Trên người hắn không có một phân tiền, quần áo cũng là Diêu Y Lẫm cấp cho.

Nhớ lại ban đầu, Diêu Y Lẫm từng nói qua sẽ cho hắn mốt số tiền, đủ cho hắn áo cơm không lo.

Dương Quân ngẩng đầu nhìn trời cười.

Cái gì cũng không mang đi, đó là vì hắn muốn lưu lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Không biết còn phải đi bao lâu mới tới khu thành thị, chỉ mơ hồ nhớ được Diêu Y Lẫm lầm trước lái xe đưa hắn đến nội thành cũng hơn một giờ đồng hồ.

Đi nhanh một chút, trước khi trời tối hắn là tới nơi.

Đi trên đường thời gian dài, miệng vết thương dưới bụng hình như có điểm đau.

Dương Quân tìm một chỗ sạch sẽ mà ngồi xuống.

Nhìn xuyên suốt đường nhựa hướng xa xôi, lâu rồi tâm tình chưa từng có yên bình.

Ngày hôm nay đến công viên trước một đêm, sang mai ra công trường xem có việc làm hay không.

Thấy thời gian nghỉ ngơi đủ rồi, Dương Quân vỗ vỗ ống quần đứng lên.

Đang muốn tiếp tục đi, lại nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng ô tô. Dương Quân phản xạ lui hai bước qua đầu nhìn lại.

Kiểu dáng xe thể thao, toàn bộ màu đỏ thẫm.

Chiếc xe này, sao nhìn quen quen…

Con mắt Dương Quân giật nảy, trực giác cảm thấy không ổn.

Mặc kệ vết thương có nứt ra hay không, hắn bật người ra khỏi đường cái, hướng chỗ đất chạy đi.

Nhưng không chạy được xa, đột nhiên một cỗ lực đem hắn khua té trên mặt đất.

“Ngươi chạy, ngươi lại dám chạy!”

Diêu Y Lẫm con mắt đỏ bừng ngồi trên người hắn, túm chặt cổ áo hắn, tạt hắn một bạt tai.

Lực đạo rất lớn, mặt Dương Quân bị đánh lệch đi.

Trong miệng cũng nổi lên mùi máu tươi.

“Mẹ nó! Ngươi cái đồ đê tiện này!”

Diêu Y Lẫm trong miệng mắng loạn lên, lực trên tay không giảm một chút đánh vào người vào mặt Dương Quân.

“Đừng…”

Dương Quân đưa tay ngăn lại, hoảng loạn mà kêu lên.

Diêu Y Lẫm giật tay hắn ra, nhìn mặt hắn cùng người hắn không lưu tâm.

Dương Quân bị đánh mặt mũi mờ mịt, trước mắt một mảnh đen đen. Vẻ mặt đã chết lặng đến không còn cảm giác đau đớn.

Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu rõ tại sao Diêu Y Lẫm lại đuổi theo đánh hắn.

Diêu Y Lẫm thấy hắn bất động mới dừng tay, sửa lại quần áo, đem hắn nâng lên, đưa vào xe dừng bên đường.

Sau đó cũng vào xe, nhìn thoáng qua người ngồi bên, khởi động xe chạy đi.
Bình Luận (0)
Comment