Ông Trùm Hắc Đạo Mưu Kế Sâu

Chương 27

"Oa... Oa.." Tiếng khóc của đứa bé gái vang lên vỡ òa trong niềm hạnh phúc của cha mẹ bé.

Người mẹ trẻ cười dịu dàng hạnh phúc bế đứa bé, đứa bé đang khóc lớn cũng ngừng lại nhìn cô cười toe toét khiến cho các bác sĩ và y tá cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Còn người chồng anh tuấn và lịch lãm cũng không tạo ra khí lạnh bức người vì lo lắng cho người vợ sinh con đau đớn nữa, ánh mắt anh tràn ngập tình thương yêu đối với gia dình nhỏ của mình.

"Anh! Con chúng ta thật đáng yêu!" Cô ấy lại cười, nụ cười của cô ấy như ánh nắng ấm áp đang rọi xuống cánh đồng hoa lavender kia

"Phải! Vợ à, cám ơn em!" anh nhẹ nhàng đến ôm cả hai vào lòng, hôn mi mắt của cô gái rồi đến hôn vào trán của bé con vừa mới chào đời.

"Em đặt tên cho con đi!"

Người mẹ vuốt nhẹ đầu con mình, nhìn ra cánh đồng hoa tím đang tỏa hương thơm ngát trong gió kia, dựa người vào chồng mình như đang tận hưởng cảm giác yên bình ấm áp nhất thế giới

"Laven... Lavendia" cô cười tươi nhìn anh, anh cũng vui vẻ cười với cô, rồi bế thóc cô con gái đang nhắm tịt mắt ngủ lên nói to

"Phải! Lavendia! Con sẽ là Lavendia, đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất!"

- ---------------------------------

Lavendia cứ thế mà lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người

Mẹ của cô là một thục nữ, hằng ngày hay dạy cô chơi đàn, cắm hoa, những lễ nghi của quý tộc... Tuy rằng người hầu trong nhà gọi mẹ cô là phu nhân nhưng cô bé lại nhạy cảm thấy không phải như thế, mẹ cô cứ như một công chúa thật sự vậy.

Đừng nghĩ cô còn nhỏ mà coi thường, cô bé rất thông minh, lại thích đọc sách nên kiến thức cũng rất phong phú nha~

Trong phòng mami và babi cũng có những thứ như trong hoàng tộc vậy, cô bé rất thích nhưng mami và babi mà thấy sẽ mắng cô bé, bé không dám làm càn đâu

"Hi Hi! Lại đây ba bế nào!" Mặc dù tên khai sinh của cô bé là Lavendia nhưng Đường Hi là tên được viết theo ngôn ngữ quê hương của babi, riêng cô thì thích tên này hơn nên hay đòi họ kêu mình như vậy!

"Babi!" Cô bé chạy xà vào lòng ngực rắn chắc của ba mình, lại thì thầm

"Babi, con không học võ nữa đâu, con thích cắm hoa à ~ "

"Con gái à, hỏi mẹ con kìa, ba không biết đâu nha"

"Kì ghê hà, mami cũng đâu có biết võ sao lại bắt con học võ chứ?"

"Lavendia! Học võ để bảo vệ bản thân mình thì có gì là không tốt? Bằng không thì lại giống mẹ, bị ba con khi dễ cũng không làm gì được!" Một giọng nói thanh thúy, trong veo vang lên. Dù đã qua mười năm rồi nhưng cô cứ như bị thời gian bỏ quên vậy, vẫn xinh đẹp mặn mà như ngày nào

"Ha ha, bà xã! Anh nào có khi dễ em?"

"Hứ!" Cô chu môi bất mãn, thiệt tình, là không biết tối hôm qua ai kia lại.. lại... Hừ!

"Babi, mami, chơi trốn tìm nha" Lavendia nói

"Được rồi, con gái, con tìm, babi và mami trốn nha?"

"Không chịu đâu, con trốn cơ!"

"Được được"

"Babi, mami ra cánh đồng hoa đứng đếm đi, con sẽ trốn thật nhanh!"

- ------------------------------------

Lâu quá đi, mình trốn kĩ quá nên babi với mami không tìm ra sao?

Khẽ mở nắp chum ở gần bìa rừng ra - nơi bé đang trốn, nhìn về hướng cánh đồng hoa. Bỗng nhiên

"Đoàng" Một tiếng súng lớn phát ra làm Lavendia hoảng sợ, vội vã đậy nắp chum lại

Lát sau run rẫy mở ra thì nghe càng nhiều tiếng súng hơn nữa...

Là babi! Babi đang ôm mami, bắn hạ những tên áo đen hung dữ. Máu...Mami máu nhiều quá!

Không! Babi bị bắn trúng rồi, máu chảy đỏ cả chiếc áo trắng babi đang mặc. Cả cánh đồng hoa mà bé thích nhất cũng thấm đãm máu, không còn là màu tím nguyên thủy nữa rồi..

Trước khi nhắm mắt, babi nhìn về hướng này, nở một nụ cười với bé, bé muốn khóc! Khóc thật to, chạy đến bên babi và mami nhưng không thể, phải kìm lại, babi và mami không muốn thấy mình bị bắt đâu.

Rồi tên hung dữ nhất sai thuộc hạ của mình vác babi và mami quăng vào tòa lâu đài hạnh phúc của Hi Hi, đốt lữa lên thêu cháy tất cả... Những đốm lữ đỏ kia bị gió thổi bay vào cánh đồng, cánh đồng cũng cháy lên như lâu đài....

Tên ấy còn lớn tiếng nói:

"Cái con bé nghiệp chủng kia đâu hả?"

"Dạ lúc nãy thuộc hạ nghe hai bọn họ đếm số chơi trốn tìm, con bé ấy là vẫn còn trong lâu đài!"

"Ha Ha! tốt! Công chúa và lão đại của tôi ơi, gia đình các người vẫn được đoàn tụ ở thế giới bên kia mà, cho nên đừng trách chúng tôi vô tình! Rút!"

- -----------------------------

"Họ đi rồi, babi, mami ơi, mọi người đều đi rồi sao? Con không muốn... HUHU!"

Cô bé cứ khóc mãi, khóc mãi, rồi cô bé đi, bé không biết mình đi đâu nhưng bé vẫn cứ đi...

Không biết đã qua thời gian bao lâu, chỉ biết là Lavendia đã đến một nơi rất đông người với đôi chân rớm máu và đôi mắt sưng húp

Ở đây ai cũng xa lạ cả, không ai quan tâm đến bé - một đứa bé không còn người thân. Lavendia nhìn dáo dác khắp nơi, không phải là nhìn vì thấy lạ mà nhìn để tìm đường sống!

Bé thấy ở góc hẻm kia có một cậu thiếu niên chừng 15 16 tuổi gì đó. Nhìn có vẻ rất khỏe mạnh và lanh lợi, đôi mắt ấy không phải là đôi mắt mà một cậu nhóc nên có, nó rất sâu và chứa đựng nhiều thứ ranh mãnh.

Lavendia bước đến chỗ cậu, ghì chặt lấy vạt áo cậu ta trong sự khó hiểu của cậu thiếu niên đó

"Cho tôi đi theo anh, tôi sẽ giúp anh có được những điều anh muốn" Lavendia nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nói chắc nịch

Cậu ta nhìn bé cười ranh mãnh:"Sao em biết tôi đang nghĩ gì?"

"Chỉ cần điều đó thôi cũng đủ để anh chấp nhận tôi rồi!"

Cậu thiếu niên nhìn bé, một cô bé chừng mười tuổi, toàn thân lấm lem và khuôn mặt mệt mỏi thiếu sức sống, nhưng đôi mắt kia...

"Em tên gì?"Cô bé suy nghĩ gì đó, lại như sắp bật khóc, nhưng cắn chặt môi run rẫy trả lời:

"Đường...Đường Hi"

"Anh là Thiệu Đổng! Từ nay hãy gọi anh là Lão đại!"

Thiệu Đổng nhếch mép cười sau đó nắm chặt tay của bé, không nói gì chỉ dắt bé tiến về phía trước, nơi có con tàu chở hàng khổng lồ chuẩn bị rời bến....

- ------------------------

Cô bé tên Lavendia đã chết, chỉ còn một Đường Hi không khóc, không gục ngã.

Dù cho mỗi đêm cơn ác mộng có oành hành cỡ nào, khi thức dậy bé chỉ nghe tiếng thét của chính bé, nhưng không có tiếng khóc

Lại thêm nhiều đêm nữa, tiếng thét đã không còn chỉ còn tiếng gầm dữ của một người đang khao khát sức mạnh một cách điên cuồng

Cô bé sợ học võ ngày nào, thích đàn hát cắm hoa đã không còn, chỉ còn một người ngày đêm gắng sức luyện võ, gắng sức bày mưu dệt kế cho Phi Tước.

Cô bé ngày đó được bảo bọc trong vòng tay ba mẹ, hiếm khi va chạm với thế giới bên ngoài, bây giờ đã đi gần hết thế giới, tiếp xúc với mọi loại người, đọc vị được cả những kẻ chỉ đi lướt qua mình

Một Đường Hi vốn tinh nghịch đáng yêu đã được năm tháng và số phận gọt giũa như thế....
Bình Luận (0)
Comment