Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Chương 27


Edit: Minh tiệp dư
Beta: Pi sà Thần
Lúc Lâm Nam bị đưa vào phòng cấp cứu, cả người đã lâm vào hôn mê.

Sau khi nhân viên y tế cấp cứu chữa xong, vừa thở một hơi, phát hiện tay phải Lâm Nam siết chặt thành nắm đấm.
Bởi vì siết quá chặt, toàn bộ nắm tay biến thành màu đỏ tím, thậm chí còn có máu chảy ra.

Nhân viên y tế vất vả gỡ ra, phát hiện thì ra trong tay siết chặt một thứ, nhưng… chẳng qua là một món đồ lưu niệm bình thường ở Budagast mà thôi.
Đội viên của tiểu đội đều lo lắng đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, đây vốn là một cuộc ám sát bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bọn họ lẻn vào hành tinh địch, cẩn thận ẩn nấp thăm dò hơn một tháng, cuối cùng nhiệm vụ cũng hoàn thành tốt đẹp.

Ngay lúc chuẩn bị rút lui, tổ trưởng của họ hạ lệnh cho bọn họ lập tức lên đường về, còn mình thì tự chạy một mình về hiện trường ám sát, kết quả bị người Qatar đến tóm gọn.
Không ai biết Lâm Nam đột phá vòng vây thế nào, anh được cơ giáp của mình mang về, lúc cửa khoang thuyền mở ra, anh đã nằm trong phòng điều khiển bất tỉnh nhân sự.
Người hành tinh Qatar cố ý ngâm đạn vào thuốc ức chế, có thể tạm thời ức chế tín tức tố alpha, điều này làm năng lực tự hồi phục của bọn họ cơ hồ trở thành không.

Lâm Nam mất máu quá nhiều, còn có thể chống đỡ đến lúc trở về trị liệu, quả thực là kỳ tích.
Nhân viên y tế vừa mở cửa khoang, Vi Nhân vội vàng đứng lên đón, “Đội trưởng của chúng tôi vẫn ổn chứ?”
“Tình hình ổn định, chúng tôi đã cho anh ta thuốc giải độc, anh ta cường tráng như vậy, nghỉ ngơi một tuần chắc là sẽ không có gì đáng ngại.” Nhân viên y tế tháo bao tay, lau lau mồ hôi trên trán, từ trong túi lấy ra một Ngự Thủ Miêu màu hồng phấn, “Đây là vật đội trưởng của mấy người siết trong tay, chờ anh ta tỉnh lại trả cho anh ta đi.”
Vi Nhân sững sờ nhận lấy, con mèo này nhìn rất quen mắt.

Đội trưởng xỏ cho nó một sợi dây đỏ luôn đeo bên người, cô tình cờ nhìn thấy mấy lần.

Ngự Thủ Miêu màu hồng —— là của fan hâm mộ nào đó tặng à?
Trong nửa năm vừa rồi, An Phách Hòa đã chỉ đạo tiểu đội của cô vận chuyển vật tư hơn trăm lần, tổ đội cô có biểu hiện rất xuất sắc, tất cả mọi người từ căn cứ đến Hỏa Lam Tinh, hầu như đều biết đến tiểu đội này.

Đúng là rất đặc biệt, lại còn là một tiểu đội do omega chỉ huy.
Sở dĩ đội của họ sở dĩ tiếng lành đồn xa, chủ yếu là bởi vì có một lần, trên đường vận chuyển vật liệu bị đạo tặc vũ trụ cướp, kết quả thủ lĩnh bọn cướp bị tiêu diệt.
Phải biết rằng những đạo tặc vũ trụ kia rất ngang ngược, hiện giờ chiến sự tiền tuyến căng thẳng, chính phủ căn bản không có sức lực quản lý bọn họ.

Rất nhiều người vì tránh né bọn chúng, không thể không đi vòng đường xa.

Hiện tại đạo tặc vũ trụ bị tiêu diệt, người trên toàn bộ khu vực hành tinh đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người nhân viên hậu cần lại có cách đánh cùng kỹ năng điều khiển cơ giáp điêu luyện như vậy, không thể không khiến người ta khâm phục.
Hơn nửa năm tôi luyện, đủ để cho An Phách Hòa trở thành thủ lĩnh có thể một mình gánh vác một phương, ngay cả Joss nũng nịu và Ryan khúm núm lúc trước, bây giờ ra mặt cũng khiến người khác không dám khinh thường.
Để tiện hành động, An Phách Hòa cắt tóc ngắn gọn gàng, vận động thể lực thời gian dài làm làn da của cô biến thành màu lúa mì khỏe mạnh, trên cánh tay có chút cơ bắp.

Joss rất bực bội, cũng lo lắng cho tương lai của cô.
“Cũng sắp trưởng thành rồi, biến mình thành một thằng đàn ông, còn cưới được chồng không đây.” Joss xoa mỹ phẩm dưỡng da cho bản thân, “Tớ nói này, con gái là phải được chăm sóc.

Cậu nhìn tớ, đã lâu như vậy, chẳng phải làn da vẫn nhẵn nhụi bóng loáng đấy còn gì.”
An Phách Hòa còn chưa tỉnh ngủ, hôm qua vừa về căn cứ ngay lập tức bị kéo đi tiệc ăn mừng gì đó, bị rót rượu đến trời đất quay cuồng, sao mình về được cũng không biết.

Cô đứng lên, vò vò mái tóc rối bời của mình.
“Chậc chậc chậc, nếu Lâm nhìn thấy bộ dáng bây giờ của cậu, nhất định không nhận ra!” Joss lắc đầu đầy ghét bỏ, hơi suy nghĩ một chút, lại hưng phấn tiến lên, “Cơ mà tớ thấy tên Ryan cũng không tệ! Tớ tia ra rồi, cậu ta thật lòng thích cậu.

Nếu Lâm không cần cậu nữa, cậu có thể ở bên cậu ta đó.”
An Phách Hòa đưa một tay đẩy mặt Joss ra, xoay người đi xuống giường, đánh răng.
Cô đứng ở trước gương, không yên lòng đánh răng, vừa quan sát bản thân trong gương, đen, gầy, trên mặt còn có một vết nám dài.

Chắn hẳn Lâm Nam thích loại con gái yếu đuối, cô lại liếc nhìn cánh tay mình nổi lên cơ bắp nhỏ lúc đánh răng, trên cánh tay còn có một vết sẹo mười mấy centimet, thầm tuyệt vọng, bây giờ còn kịp chăm sóc không?!
Nhưng mà thật sự rất mệt, An Phách Hòa hận không thể vừa nằm xuống là ngủ ngay, mỗi ngày Joss sáng dậy sớm một tiếng, ngủ muộn một tiếng vì dưỡng da.

An Phách Hòa thật sự không làm được!
Ai, nhức đầu không chịu được, có lẽ là do sắp đến kỳ phát tình, gần đây trạng thái cơ thể càng ngày càng kém, đi ngủ cũng không yên.

An Phách Hòa nghĩ đến chuyện mình đêm qua nằm mơ, không kiềm được đỏ mặt lên.
Trời ạ, mặc dù trong hơn nửa năm nay, đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy Lâm Nam, nhưng mơ kiểu này này lại là lần đầu.

Ở trong mơ Lâm Nam dịu dàng hôn cô, kiên nhẫn vỗ về giống như vô số lần ở kiếp trước.
Trong lúc hoảng hốt, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự ấm áp giữa răng môi quấn quýt, cơ thể dính chặt vào nhau, tay Lâm Nam làm cho cô run rẩy, thậm chí… Thậm chí lúc hai người cùng lên đỉnh, cảm giác vui sướng khiến người ta hít thở không thông kia.
Trời ạ! An Phách Hòa không dám nghĩ nữa, cô ném bàn chải đánh răng trên tay đi, vùi cả đầu vào trong chậu rửa mặt.

Cảm giác khô nóng dâng trào trong cơ thể mới giảm đi một chút.


Đáng chết! Sao mình lại mơ kiểu đó, tại sao có thể, tại sao có thể, khinh nhờn Lâm Nam như vậy!
Nhất định là bởi vì kỳ phát tình sắp đến, An Phách Hòa tính nhẩm, có lẽ còn hơn hai tháng cô sẽ thành niên bước vàp kỳ phát tình.

Cô luôn ở hành tinh Hỏa Lam tìm kiếm tin tức của Lâm Nam, nhưng căn bản không ai biết Lâm Nam, dường như Lâm Nam cứ biến mất như thế.
Việc đó rất phi lý, với năng lực của Lâm Nam, anh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, vì sao không ai biết đến anh, có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không.

An Phách Hòa lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Này này! An, cậu tỉnh lại đi.” Joss nhìn An Phách Hòa đâm đầu vào trong chậu rửa mặt hơn hai phút đồng hồ, không nhúc nhích, tưởng là hôm qua cô uống nhiều, còn chưa tỉnh rượu, vội vàng xông lên, kéo đầu của cô ra, “Sau này không thể lại để cho đám người kia rót rượu cậu.

Chẳng ai có ý tốt cả!”
An Phách Hòa hơi mơ màng, sững sờ gật gật đầu, “Đúng, không uống!”
Lần này tiểu đội sẽ tạm ở lại căn cứ một tuần, nhưng không phải để nghỉ ngơi, thứ chờ đợi bọn họ chính là cuộc huấn luyện nghiêm khắc hơn.

Lúc An Phách Hòa đến sân huấn luyện, thành viên nhóm họ đã sớm bắt đầu huấn luyện, trong đó người cố gắng nhất chính là Ryan.
Ryan đang vật lộn cùng một gã beta to con, nhìn thể trạng, quả thực cậu nhỏ nhắn đáng yêu, thế nhưng lại có lợi thế ở việc linh hoạt nhanh nhẹn, lấy nhỏ thắng lớn, thoáng cái đẩy tên to con ngã xuống đất.

An Phách Hòa khẽ gật đầu, cô lúc trước không nhìn lầm, tên nhóc này rất thông minh, học rất nhanh.
Trước đó khi gặp đạo tặc vũ trụ, một mình An Phách Hòa vật lộn cùng hai tên đạo tặc vũ trụ, suýt chút nữa bị ném vào trong vũ trụ.

Nhờ có Ryan kịp thời ra tay trợ giúp, một cú đánh mù mắt của tên đạo tặc vũ trụ.

Giờ cậu ta cũng không phải nhóc đáng yêu mặc cho người ta bắt nạt khi xưa.
Ryan nhìn thấy An Phách Hòa tới, lễ phép cúi đầu chào, vội vàng chạy tới, “Đội trưởng chị vẫn khỏe chứ.

Hôm qua đám người kia quá đáng thật đấy.

Nếu không phải tôi cản lại, bọn họ còn chưa chịu thả chị đi đâu!”
Ryan tức giận, hai con mắt mở to, long lanh ngập nước, nhìn rất đẹp.

An Phách Hòa đùa đùa khoe cơ bắp trên cánh tay mình, “Tôi thấy cậu vẫn nên lo cho mình đi, ánh mắt bọn họ lén nhìn cậu rất nguy hiểm đó!”
Ryan đỏ mặt, cúi đầu xuống không nói, An Phách Hòa vỗ vỗ vai cậu, dù cho hoàn cảnh tồi tệ thế nào, làn da Ryan không bị ảnh hưởng một chút, thậm chí nửa năm nay còn phát triển thêm, càng trắng nõn hồng hào.

Joss luôn ghen tị về điều này.
“Không… Không phải, trong mắt tôi đội trưởng đẹp nhất!”
An Phách Hòa hơi kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt của Ryan, ánh mắt cậu kiên định còn mang theo chút tình cảm quyến luyến, lần này cậu không thẹn thùng trốn tránh như trước kia, trái lại còn mỉm cười, “Giống như ngôi sao, rất loá mắt.”
An Phách Hòa hơi lúng túng rụt tay về, cười pha trò, “Vị hôn phu của tôi cũng luôn nói như vậy đó! Mấy người khen tôi như vậy, tôi sẽ tưởng thật đấy!”
“Đội trưởng, chị cứ tìm vị hôn phu của chị mãi, rốt cuộc anh ta là người như thế nào?” Không khí xung quanh Ryan bỗng nhiên lạnh đi, cậu rất tò mò về vị hôn phu trong miệng đội trưởng.
“Chờ cậu nhìn thấy, cậu sẽ biết thôi.”
An Phách Hòa bất an xoa xoa tay, đột nhiên bị ai đó ôm cổ từ đằng sau
“Ha, An! Cậu lại đến gần tên nhóc đáng yêu của tớ, đừng quên tớ đã dùng một bình Vodka bảo bối nhờ vả cậu!”
Người đến là Berna, một nữ beta rất “đàn ông”, tổ trưởng tiểu đội bốn.

Bề ngoài cơ thể đúng là còn cường tráng hơn beta nam.

Lúc trước ở kỳ sát hạch, cô nàng đã để ý Ryan.

Nhưng dù sao khi đó vẫn đang rụt rè.
Thời gian nửa năm trở lại đây, hoàn toàn biến thành một binh lính nghịch ngợm.

Cả căn cứ đều biết, Berna từng nói, không ngủ được với Ryan thì thề không bỏ qua.

Vì thế, Berna còn cố ý dùng một bình Vodka hối lộ An Phách Hòa, để cô tạo cơ hội cho mình và Ryan.
An Phách Hòa vốn muốn mượn cớ chuồn đi, lần này như được đại xá, “Ai, cậu tới thật đúng lúc! Tớ vừa thấy Ryan có vài động tác vẫn chưa chuẩn.

Tớ vội đi vệ sinh, cậu hướng dẫn giúp tớ đi.”
Nói xong cũng không dám nhìn ánh mắt tủi thân của Ryan, vội vàng chạy ra khỏi phòng huấn luyện, Ryan à! Tôi thấy Berna rất hợp với cậu, khuôn mặt cậu gây họa như vậy, nhất định phải có người bảo vệ được cậu! Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi!
Xương sườn bên trái lại bắt đầu nhoi nhói đau, Lâm Nam nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, duỗi tay đè chặt chỗ đau.

Nơi đó có một viên đạn chưa lấy ra.

Lúc ấy năng lực tự hồi phục quá yếu, lại mất máu nhiều, nhân viên y tế không dám cho Lâm Nam lấy ra, chờ tình trạng của anh hơi ổn định rồi mới phẫu thuật lấy ra sau.
Cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ, Lâm Nam kéo chăn lên, che lại đàng hoàng, “Vào đi.”
Seus bưng thuốc, cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Nam, đi vào.
“Tại sao lại là cậu?” Lâm Nam không vui nhíu mày.
Sau khi trở về từ nhiệm vụ lần trước, Lâm Nam phát hiện Seus ở cùng một căn cứ với anh, nhưng thời gian mỗi lần anh ở lại căn cứ rất ngắn, gần như không tập huấn chung với đội Seus, nên cũng không quá quan tâm.

Có điều… xuất hiện ở trước mắt, thì thật làm người ta phiền lòng.
Mắt Seus đỏ hoe đặt thuốc ở trên tủ đầu giường, “Xin lỗi, tại tôi lo quá, mới xin nhân viên y tế cho tôi đưa đồ vào.”
Lâm Nam không đổi sắc mặt khẽ gật đầu, “Cảm ơn đã quan tâm, cậu có thể đi ra rồi.”
Ánh mắt Seus lóe lên nhìn vào hai mắt của anh, đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, “Tôi thật sự rất sợ cậu cứ thế chết! Thế nhưng tại sao cậu lại ghét tôi như vậy? Tôi quan tâm cậu thật mà.


Cứ cho là cậu không thể tiếp nhận tôi, để cho tôi quan tâm thôi cũng không được ư?”
Lâm Nam cố nén cơn giận, một tay bất thình lình đẩy Seus ra.

Seus bị ngã đau mà ngồi co quắp trên giường, nhìn anh khó hiểu.
Lâm Nam quay đầu đi chỗ khác, lấy tay đè lông mày, giọng lạnh băng, “Cậu lừa tôi.”
“Hả?” Seus lắc đầu phủ nhận theo bản năng, “Trước giờ tôi chưa từng lừa cậu.”
“Lần đó, tại thời điểm tranh tài, cậu nói với tôi, cậu chưa từng thấy An Phách Hòa.” Lâm Nam mở mắt ra, ánh mắt sắc bén gần như muốn lăng trì Seus.
Seus không nhịn được run lên một cái, Lâm Nam biết rồi?
“Trước khi Vidar đi, tôi đã sai người chiêu đãi anh ta thật tốt, kết quả anh ta nói cho tôi biết vài chuyện rất thú vị…” Khóe miệng Lâm Nam cong lên tàn nhẫn, “Cậu hẳn nên cảm tạ trận chiến này, đồng thời trốn xa một chút.

Dù sao với bản năng gen, tôi cũng không thể để omega của mình bị một chút tổn thương nào, không phải sao?”
Seus bỗng nhiên mở to hai mắt, toàn thân run rẩy.

Lâm Nam không như thế này! Anh ta luôn ấm áp, đều lịch sự hiền hòa với mọi người.

Kẻ trước mắt… Kẻ đang uy hiếp mình, kẻ đáng sợ như là ma quỷ này, thật sự là Lâm Nam mình thích ư
Gần như ngay lập tức, cậu ta bị sợ nhảy dựng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa rầm một tiếng đóng lại, không bao lâu, lại bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra.

Lâm Nam không kiên nhẫn đảo mắt qua, phát hiện người đến là Clythen.
“Nghe nói tình trạng của cậu không tốt, nhưng tôi lại cảm thấy cậu rất khỏe.

Đứa nhóc vừa mới đi ra ngoài, trông có vẻ rất sợ hãi.” Clythen mặc áo choàng lớn màu trắng, che toàn bộ khuôn mặt.
Lâm Nam nghiêng người, hiển nhiên không muốn nhìn thấy anh ta, “Sao tự nhiên lại đến đây?”
“Đương nhiên là để thăm cậu, học sinh thân yêu của tôi.” Clythen đi đến bên giường nhìn anh từ trên xuống, bỏ mũ trùm lớn trên đầu xuống, lộ mặt.
Nếu An Phách Hòa ở chỗ này, nhất định sẽ bị Clythen dọa sợ, bởi vì lúc này mặt của anh ta quả thực giống như món hàng mỹ nghệ, chói sáng như ánh nắng mặt trời, còn dễ nhìn hơn nam thần trong ấn tượng của cô mấy trăm lần.
“Ồ.” Lâm Nam lại hoàn toàn không ngạc nhiên, “Mặt của anh lại hỏng à? Tranh thủ thời gian chăm sóc cho tốt, bây giờ là thời điểm đặc biệt.”
Clythen nghịch ngợm thả tay xuống, “Đám lão già bên quân đội rất không hài lòng với biểu hiện lần này của cậu, bọn họ muốn tạm dừng hoạt động của cậu một thời gian.

Đợi vết thương của cậu lành, thì điều cấp dưới của cậu đến hành tinh Hỏa Lam đi.

Nơi đó sẽ có bộ đội tiếp quản các người.”
Trong mắt Lâm Nam lóe lên vẻ không vui, “Biết rồi, không cần anh tự mình đến thông báo.”
Clythen không nói gì, ngồi lên tay vịn ghế, “Nghe nói cậu bị thương vì một con Ngự Thủ Miêu?” Anh ta nhìn thấy vẻ mặt hơi khó chịu của Lâm Nam, không nhịn được bật cười ha hả, dáng vẻ ăn quả đắng của tên học sinh này, lần đầu thấy đó
“Cậu đến hành tinh Hỏa Lam nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bất ngờ rất lớn đấy.”

Bình Luận (0)
Comment