Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Chương 9


Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
* Cẩu độc thân (单身狗): Là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những người độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ, có ý hạ mình và tự giễu, mang sắc thái khôi hài.

Nó tương đương với từ FA của bên mình =)))
P/s: Trời ạ, Lâm Nam ơi là Lâm Nam, sao anh cưng quá vậyyyyyyyyyyyyy
Đây là mệnh lệnh nhưng An Phách Hòa lại nghe được sự bất đắc dĩ quen thuộc trong giọng nói đó.

Cô đột nhiên muốn khóc to hơn.

Lâm Nam thở dài một cái, kéo gấu áo của An Phách Hòa rồi dắt cô ra khỏi ngõ nhỏ.
Ra khỏi ngõ nhỏ, hai người vừa đi vừa im lặng, An Phách Hòa cứ khóc mãi khiến mọi người nhìn hai người với ánh mắt kì quái.

Lâm Nam lạnh nhạt cản những ánh mắt kia lại.
Đợi đến một cây cầu, chắc chắn không bị mọi người nhìn với ánh mắt cặp uyên ương đang cãi nhau rồi, Lâm Nam dừng chân lại.

An Phách Hòa cúi đầu lau nước mắt không kịp phản ứng nên đập mặt vào lưng Lâm Nam.
Lưng của anh rất cứng, An Phách Hòa thấy mũi mình gần như bị gãy rồi.

Oan ức đã tích cóp bao lâu nay đột nhiên bộc phát, cô òa một tiếng rồi khóc lớn.
Lâm Nam đờ mặt ra, nhìn mọi người đang chỉ trỏ bọn họ, anh chọc chọc cánh tay An Phách Hòa nói: “Có thể ngừng khóc không? Mọi người đang hiểu nhầm tôi bắt nạt cô đấy!”
An Phách Hòa ngẩng đầu lườm anh một cái “Bây giờ là tôi thất tình chứ không phải anh được không? Anh không buồn nên không khóc, nhưng tôi thì không nhịn được, huhu…”

Lâm Nam móc chiếc khăn tay màu lam nhạt từ trong túi quần ra, dịu dàng lau gương mặt hơi đỏ lên của An Phách Hòa, ánh mắt của anh tối lại, che giấu rất nhiều tâm trạng trong đó “Vừa hay, hôm nay tôi cũng thất tình… Đúng hơn là người tôi thích thầm không thèm để ý đến tôi.”
Ơ? An Phách Hòa quên việc khóc, cô trợn mắt nhìn Lâm Nam.
Trong đầu bắt đầu lắp ráp các manh mối lại.
Kiếp trước, lần đầu gặp, Lâm Nam cũng thờ ơ thừa nhận “A, may thay tôi cũng có một omega trong lòng.

Chúng ta có thể kết hôn đấy.”
Kiếp trước người nhận được thư mời đi trao đổi ở Byaku là Ngô Trân Trân, có lẽ cũng đi bằng phi thuyền của học viện đế quốc.
Lâm Nam thích loại Omega tỏa sáng như Joss, mà anh nói người anh thích còn rực rỡ hơn cả Joss.
Hôm nay, vừa lúc này, khi Triệu Cảnh và Ngô Trân Trân hôn nhau thì anh bảo anh thất tình?
Quan trọng nhất, nhà Lâm Nam không cùng đường với cô, hơn nữa nhà họ Lâm lại là quý tộc của đế quốc, gia quy rất nghiêm ngặt, anh từng nói với cô là anh luôn có người chuyên đưa đón đi học.
Như vậy, chắc chắn anh không thể đi ngang qua hẻm nhỏ, vậy sao lần nào cũng xuất hiện đúng lúc như thế? Chỉ có một giải thích là anh đi theo người quan trọng của lòng anh… đó là Omega mà anh thích thầm.
Cả người An Phách Hòa hơi run lên, còn gì khiến người ta tuyệt vọng hơn việc bạn trai mình có gian díu với đối thủ một mất một còn của mình, sau đó lại phát hiện chồng kiếp trước của mình cũng thích con quỷ cái kia?
“Anh… anh thích Ngô Trân Trân à?” Giọng nói của An Phách Hòa thay đổi, thật sự không thể tin được, sao ánh mắt của hai người tệ thế? Cô ta tốt chỗ nào chứ?
Ngoài việc đẹp hơn tôi, mùi hương tin tức tố thơm hơn tôi một chút, gia cảnh tốt hơn tôi một chút, thành tích cũng tốt hơn tôi một chút…
Được rồi, so với cô ta, cô không có điểm mạnh nào cả.
An Phách Hòa buồn bã cúi đầu, Lâm Nam hơi sửng sốt một chút nhưng không phủ nhận, anh cất khăn tay vào túi áo rồi móc một phong thư đưa cho cô, “Này, lần trước cô làm rơi trên phi thuyền.”
An Phách Hòa cầm lấy, đây là thư tình cô muốn đưa cho Triệu Cảnh.
Kết quả lúc đến Byaku thì phát hiện làm mất thư rồi, sau đó cô cũng không để ý nữa, ai ngờ Lâm Nam lại nhặt được.
Cô không để nó vào phong bì, “Anh đọc được rồi?”
Lâm Nam thản nhiên, không chút áy náy khi đọc thư tình của người khác, “Dù sao lúc đó tôi còn tưởng cô thích thầm thôi, còn tưởng đây là thư tình cô gửi cho tôi đấy.”
Nhìn bức thư tình mà mình từng viết trước kia, An Phách Hòa đột nhiên cảm thấy thất bại.

Cô phải ngu chừng nào mới bị một người lừa hai lần cùng một chuyện chứ? Chắc Triệu Cảnh thấy cô nực cười lắm ha?

Cô nhỏ giọng nói “Anh biết gì chứ? Tôi lớn lên với cậu ấy, chúng tôi có tình cảm hơn mười năm! Cậu ấy còn nói sẽ không làm tôi buồn, nhưng ai ngờ vừa quay lưng lại thì đã đi hôn Ngô Trân Trân! Ai cũng được hết, sao lại chọn Ngô Trân Trân chứ? Cậu ta thừa biết Ngô Trân Trân hay bắt nạt tôi, biết tôi ghét cô ta cơ mà? Còn nữa, tôi đã không ngủ mấy đêm để làm thứ này tặng cho cậu ta, ai ngờ chưa kịp tặng cậu ta đã phản bội tôi rồi! Huhu…”
An Phách Hòa càng nói càng kích động, cô lấy túi xách sau lưng mình xuống, điên cuồng mở túi, sau đó ném món đồ xuống đất.

Làn gió trên cầu thổi nhẹ qua, mấy tờ giấy chưa kịp chạm xuống đất đã bị gió cuốn bay xuống cầu.
Một quyển sổ bị ném xuống đất, An Phách Hòa nhặt lên định xé thì Lâm Nam đã đoạt lại, anh lật mấy tờ, nhịn không được cười khẽ “Nếu đã bỏ nhiều công sức như thế thì phải thử một lần chứ? Nếu không sẽ rất tiếc đấy!”
“Một mình thì thử cái rắm ấy!” An Phách Hòa cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.
Lâm Nam cầm chặt quyển sổ trong tay, ngồi xổm trước mặt An Phách Hòa: “Tôi có thể thử với cô một lần.”
An Phách Hòa: “??”
“Nếu chúng ta đều thất tình thì có thể thử yêu nhau xem người ta yêu nhau thế nào, xem như để quên đi nỗi đau thất tình?” Ánh mắt Lâm Nam vẫn dừng trên quyển sổ.
An Phách Hòa ngơ ngác đi về nhà, lúc nãy vừa xảy ra cái quái gì thế? Triệu Cảnh ‘ngoại tình’, Lâm Nam thất tình.

Sau đó mình đồng ý hẹn hò với Lâm Nam? Hai người sẽ cùng nhau thực hiện quyển sổ kế hoạch yêu đương đó?
Đợi đã, hình như có chỗ nào sai sai.

An Phách Hòa lắc đầu, cuộc hôn nhân bảy năm của cô và Lâm Nam không xuất hiện thứ gọi là tình yêu này, nhưng cô tin, tình thân giữa hai người là thật.
Bảy năm trôi qua, bọn họ sống cùng nhau, tôn trọng nhau.

Trong lòng An Phách Hòa, Lâm Nam là người thân của cô, cô tin tưởng và ỷ lại anh, đến lúc cô đối mặt với lời đề nghị đó cũng chỉ hơi kinh ngạc, rồi gật đầu đồng ý.
Tối đó An Phách Hòa cảm thấy rất chán nản, dù làm thế nào cũng không ngủ được, cô nhìn điện thoại nhưng không có cuộc gọi nào cả.

Cô chỉ có thể ép buộc mình ngủ.
An Phách Hòa ép mình ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày, tạm thời không để ý chuyện của Triệu Cảnh.


Ngày nào cũng đi sớm về trễ để tránh gặp mặt cậu ta.

Mấy ngày như vậy trôi qua làm Triệu Cảnh phát hiện có chỗ nào không đúng, bắt đầu gọi điện cho cô.
An Phách Hòa ngơ ngác nhìn cuộc gọi nhỡ, đang định tắt điện thoại thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lâm Nam.

Cô giật mình nhắn lại: “Sao anh có số của tôi?”
Có lẽ Lâm Nam vừa tập thể dục xong, anh cẩn thận mặc đồng phuc, trên trán vẫn còn chảy mồ hôi: “Đừng quên ngày mai có hẹn nhau đi quảng trường Gió Lốc.”
Quảng trường Gió Lốc là thiên đường của các cặp đôi, trong đó có rất nhiều hoạt động dành cho đôi tình nhân.

Đi dạo quảng trưởng Gió Lốc một ngày là kế hoạch đầu tiên mà An Phách Hòa viết trong sổ kế hoạch yêu đương.
Vốn tưởng Lâm Nam chỉ nói đùa, không ngờ anh lại thực hiện nghiêm túc như vậy.

An Phách Hòa đứng thẳng người, gật gật đầu.
Lâm Nam cau mày lại: “Mai gặp.”
Sau đó tắt điện thoại, An Phách Hòa thở phào một cái, cô chưa từng hẹn hò với Lâm Nam lần nào.

Kiếp trước do anh quá bận nên hai người chưa có chuyến du lịch tuần trăng mật nào cả.
Ngày hôm sau là ngày nghỉ nhưng An Phách Hòa dậy rất sớm, tuy nói chỉ hẹn hò giả thôi, nhưng vẫn phải chuẩn bị cẩn thận.

Cô mặc chiếc váy màu hồng mới mua, ban đầu mua vì nó là gu của Triệu Cảnh, nhưng nếu bây giờ gì cậu ta mà không mặc thì quá uổng tiền rồi.
Đợi đến chỗ hẹn thì đã thấy Lâm Nam đứng đợi ở đó.

An Phách Hòa ngạc nhiên nhìn đồng hồ, cô đã đến sớm mười phút đó, thế Lâm Nam đến từ lúc nào vậy trời?
Lâm Nam mặc chiếc áo lông màu trắng đơn giản phối với chiếc quần dài màu đậm, trên người tỏa ra hơi thở trai trẻ.

Mái tóc của anh không được chải chuốt kĩ lưỡng, chúng rơi nhẹ trên trán anh khiến cô không còn cảm thấy ngột ngạt vô hình trước kia.

Lâm Nam hơi cau mày khi thấy An Phách Hòa: “Chiếc váy này không hợp với cô chút nào.”
Nói bậy gì thế chứ? An Phách Hòa kéo váy xuống: “Anh biết gì chứ? Đây là sở thích của con gái đấy! Hèn gì bị đá là phải!”
Lâm Nam cười khổ một cái rồi đi về phía trước.
Thật ra An Phách Hòa không định nói với Lâm Nam là Ngô Trân Trân cũng thích anh.

Cô thấy Ngô Trân Trân ở cùng Triệu Cảnh chỉ vì trả thù mình.

Nhưng cô sao có thể đẩy Lâm Nam vào hố lửa chứ? Kiếp trước Lâm Nam nhất định hiểu nhầm Ngô Trân Trân yêu Triệu Cảnh cho nên không muốn tỏ tình.

Sau đó lại kết hôn với mình, vì trách nhiệm với hôn nhân và gia đình nên chỉ có thể nhắm mắt làm như không thấy việc cô ta theo đuổi mình.
Đây là người tốt cỡ nào cơ chứ? Tuyệt đối không thể để Ngô Trân Trân làm hỏng trái tim trong sáng của anh ấy! An Phách Hòa nắm chặt bàn tay, cô nhất định phải bảo vệ hạnh phúc nửa đời sau của Lâm Nam!
Hai người vừa mới đi một đoạt thì một omega đeo tai mèo vọt ra, “Xin hỏi, hai người là người yêu của nhau ạ?”
Lâm Nam: “Ừ.”
An Phách Hòa: “Không phải.”
Omega đeo tai mèo: “Hả?”
An Phách Hòa nhìn Lâm Nam một cái: “Haha, xem như vậy đi.”
“Thế thì tốt rồi, bên chúng tôi có tổ chức một hoạt động dành cho cặp đôi, không biết hai vị có hứng thú với việc tham gia hoạt động này không? Phần thưởng cho cặp đôi đứng nhất là chuyến lữ hành ba ngày hai đêm ở Bố Đạt đó~” Omega mang tai mèo hưng phấn đưa giấy.
Bố Đạt là hành tinh nổi tiếng về du lịch, 90% hành tinh là biển, nơi đó có bãi cát và ánh mặt trời rực rỡ nhất, là lựa chọn hàng đầu trong chuyến tuần trăng mật của các cặp vợ chồng.
“Không… Không được đâu.” An Phách Hòa mỉm cười từ chối, cô không có nhiều thời gian để đi chơi ba ngày hai đêm gì đó, với lại, cô và Lâm Nam sao có thể đi chuyến du lịch tình nhân kia chứ?
“Được, chúng tôi tham gia.” Lâm Nam không nói hai lời, nắm tay An Phách Hòa đi chung với omega mang tai mèo kia.
Cái mẹ gì thế này?
Lâm Nam thấy cô định từ chối thì nói nhỏ vào tai cô: “Tôi đã đọc sổ của cô rồi, điều thứ một trăm hai mươi ba là cùng nhau đi du lịch tình nhân.

Vừa hay giải nhất của hoạt động này có thể hoàn thành mục này này mà không mất tiền.”
Nói rất có lý! Qủa nhiên là nam thần của đế quốc! Rất thông minh! An Phách Hòa vui vẻ đến mức quên cái sai sai mà cô đáng phải nhận ra.

Bình Luận (0)
Comment