Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1000

Chương 1000

Trình Thư Nghi kìm nén lửa giận, đưa điện thoại tới trước mặt Trình Thu Uyển, để cô ta nhìn rõ ảnh chụp vừa nấy: “Trình Thu Uyển, tôi khuyên cô hãy nói thật chân tướng vụ bắt cóc năm đó đi, đừng ép tôi phải đăng những tấm hình này.”

“Mày dám! Mày không được làm vậy, Trình Thư Nghi, mày không được làm như vậy!” Nghe Trình Thư Nghi định công bố ảnh nude của mình với công chúng, Trình Thu Uyển lập tức hoảng loạn.

“Vậy cô giải thích rõ ràng chuyện năm đó cho tôi đi!”

“Tao… Tao không biết, tao không biết gì hết.” Trình Thu Uyển vừa khóc vừa lắc đầu, cô ta không thể nói, tuyệt đối không thể nói.

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn phủ nhận, Trình Thư Nghi hơi mất kiên nhẫn, xem ra cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì đừng trách cô độc ác.

Khi Trình Thư Nghi đang suy nghĩ nên dùng cách gì để khiến Trình Thu Uyển nói ra thì điện thoại bỗng đổ chuông, cô cầm lên nhìn thì thấy là Cố Mặc Ngôn gọi đến.

Trình Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển rồi nghe điện thoại. Nếu là chuyện liên quan đến Cố Mặc Ngôn thì nên để anh tới, tận tai nghe Trình Thu Uyển nói thì tốt hơn.

“Thư Nghi, là anh đây, kế hoạch thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng sốt ruột của Cố Mặc Ngôn vang lên ở đầu dây bên kia, tuy đã đồng ý để Trình Thư Nghi tự giải quyết chuyện này nhưng anh vẫn không yên tâm, sợ cô không phải đối thủ của Trình Thu Uyển độc ác, khiến bản thân bị thương.

“Rất thuận lợi, bây giờ tôi đang ở nhà Hà Kim Minh, anh cũng tới đây đi, có một số chuyện tôi muốn anh nghe thấy” Trình Thư Nghi đáp.

“Được, bây giờ anh tới ngay, em chờ anh.” Trình Thư Nghi vừa nói xong, Cố Mặc Ngôn đã lập tức đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Thư Nghi lắc điện thoại với Trình Thu Uyển: “Biết ai vừa gọi điện thoại cho tôi không?”

Trình Thu Uyển đang trần truồng nào còn tâm tư để đoán những chuyện này: “Con điếm này, mau thả tao ra! Trình Thư Nghi, mày làm vậy sẽ gặp quả báo, mày nhất định sẽ gặp quả báo!”

“Tôi gặp quả báo à?” Trình Thư Nghi lộ vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Trình Thu Uyển, đây đều là cô tự làm tự chịu, năm đó cô làm chuyện như vậy với tôi, bây giờ đều là quả báo của cô, cô đáng đời!”

“Nếu như năm đó mày ngoan ngoãn ly hôn với Cố Mặc Ngôn thì sao tao lại tìm người bắt cóc mày? Là lỗi của mày. Trình Thư Nghi, đó đều là mày tự chuốc lấy, không thể trách người khác được!”

Trình Thu Uyển căm phẫn quát lên với Trình Thư Nghi, mái tóc trước đó giấy dụa xõa tung ra dính lên khuôn mặt đẫm nước mắt, trông cô ta như một bà điên.

Nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn ngang ngược như vậy, Trình Thư Nghi đột nhiên cảm thấy bất lực, cô còn nói lý với loại người như: vậy làm gì? Chỉ e trong lòng cô ta sẽ luôn cảm thấy người khác có lỗi với mình.

Trình Thư Nghi hít sâu một hơi, trong lòng tự cười nhạo chính mình, không ngờ cô lại còn muốn nghe Trình Thu Uyển nói xin lỗi mình nữa chứ, đúng là mơ mộng hão huyền.

“Trình Thu Uyển, tôi không ngại nói thẳng cho cô biết, người vừa gọi điện thoại cho tôi là Cố Mặc Ngôn. Tôi muốn cô tự nói với anh ấy rốt cuộc chuyện năm đó là thế nào.”

Nghe Trình Thư Nghi gọi Cố Mặc Ngôn tới, trong lòng Trình Thu Uyển loạn đến rối tinh rối mù: “Mày gọi anh ấy tới làm gì, tao nói cho mày biết, chuyện năm đó không liên quan đến tao, mày gọi Cố Mặc Ngôn tới cũng vô dụng.”

“Thế à?” Trình Thư Nghi bình thản trả lời: “Hy vọng lát nữa cô vẫn có thể mạnh miệng như vậy.” Sau khi nói xong câu đó, Trình Thư Nghi bước sang một bên, cầm lấy quần áo của Trình Thu Uyển mặc lại cho cô ta.

Bình Luận (0)
Comment