Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1011

Chương 1011

*Tôi… Tôi…” Trình Thu Uyển bị nói đến nghẹn lời, phải suy nghĩ một lúc mới khí thế đáp trả: “Thì tôi cũng quay về rồi đấy thôi.

Vì tôi yêu Cố Mặc Ngôn nên mới về, trước đây tôi ra nước ngoài cũng vì Cố Mặc Ngôn thôi, tôi luôn tìm cơ hội để quay lại, trong lòng tôi chỉ có một mình Cố Mặc Ngôn.”

Trình Thư Nghi nghe thế thì cười khẩy: “Trình Thu Uyển, cô không thấy cái cớ cô tạo ra hết sức nực cười à? Cô chỉ yêu bản thân cô thôi, cô có từng nghĩ tới cảnh năm đó Cố Mặc Ngôn không thể trốn thoát chưa? Anh ấy có thể bị thiêu sống đấy!”

“Không đâu!” Trình Thu Uyển gào thét chối bỏ: “Tôi đã nới lỏng dây cho anh ấy rồi, tôi thật sự không muốn anh ấy chết, tôi chỉ muốn cứu nhà họ Trình, tôi.

“Gô chắc chắn nới lỏng dây rồi thì Cố Mặc Ngôn sẽ trốn thoát sao?” Trình Thư Nghi hỏi vặn lại: “Lúc cô rời đi có nghĩ đến an toàn tính mạng của anh ấy không?”

Trình Thư Nghi hít một hơi thật sâu, mỉa mai nhìn cô ta: “Cô nói mấy năm nay vẫn quan tâm tin tức của Cố Mặc Ngôn chứ gì?

Được, vậy tôi hỏi cô, nếu cô quan tâm Cố Mặc Ngôn thì chắc chản biết chuyện anh ấy thành người tàn phế. Lúc đó tại sao cô không về nước chăm sóc anh ấy? Vì sao phải đợi tới khi biết anh ấy giả què thì mới chịu về nước?”

“Lúc đó tôi. ôi… Trình Thu Uyển bị hỏi tới nghẹn họng không trả lời được, bỗng chốc không biết phản bác thế nào.

*Trình Thu Uyển, hiện tại cô nói mình yêu Cố Mặc Ngôn cũng chỉ vì anh ấy quá xuất sắc, cô thấy tiếc khi bỏ qua một chỗ dựa vững.

chắc như vậy thôi. Nếu Cố Mặc Ngôn không quản lý tập đoàn Cố thị và tập đoàn Ngôn Diệu, nếu chân của anh ấy vẫn tàn phế, cô có quay về không? Gô có luôn miệng nói yêu anh ấy nữa không?”

Trình Thư Nghi vô cùng phẫn uất mà chất vấn Trình Thu Uyển.

Nghe được câu hỏi này từ cô, Trình Thu Uyển giật mình, nhớ đến khoảnh khắc đầu tiên khi biết tin Cố Mặc Ngôn sắp kết hôn, cô ta lập tức giận điên lên, nhất là khi biết anh cưới một người không.

có ngoại hình và gia thế. Nhưng dù cho có tức tới phát điên, cô ta quả thật vẫn không muốn về nước, vì sao vậy?

Trình Thu Uyển tự hỏi chính mình, nhưng cũng không dám xoáy sâu vào. Chắc không đâu, mình không phải người như thế, cô ta thừa nhận mình có quan tâm tới tiền tài và gia thế, nhưng cô ta yêu Cố Mặc Ngôn là sự thật, ở nước ngoài nhiều năm nhưng cô †a không cặp kè bạn trai mới, cũng vì cô ta không thể quên được anh.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển nắm chắc tự tin, gào lên với Trình Thư Nghi: “Có! Tôi vẫn sẽ yêu anh ấy! Trình Thư Nghi, cô vốn không thể hiểu được tình cảm giữa tôi và Cố Mặc Ngôn, chúng tôi quen nhau nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian đó chúng tôi yêu đậm sâu cỡ nào cô biết được chắc? Cô không biết cái gì hết, cô có tư cách gì mà trách tôi!”

“Tôi cũng không cần biết.” Nghe được Trình Thu Uyển vẫn còn viện cớ, Trình Thư Nghi cũng chẳng buồn để ý đến cô ta, nói lý với loại người này như nước đổ đầu vịt thôi.

Trình Thư Nghi lấy điện thoại ra định báo cảnh sát. Trình Thư Uyển đã chính mồm thừa nhận chuyện năm đó do cô ta và Cố Thành Vũ bày ra rồi, Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh đã nghe hết, nhân chứng vật chứng có đủ, bây giờ cô phải bắt Trình Thu Uyển trả giá cho toàn bộ tội lỗi trước kia Thế nhưng Trình Thư Nghi vừa bật điện thoại thì tiếng đập cửa bên ngoài vọng vào. Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn và Hà Kim Minh sáu mắt nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu, không ngờ lại có người đến đúng lúc này.

Trình Thư Nghi nhíu mày, vừa định bước ra mở cửa thì bị Cố Mặc Ngôn kéo lùi về sau lưng che chở: “Chưa biết là ai, để anh ra mở cửa cho.”

Cố Mặc Ngôn nói xong thì bước ra mở cửa phòng, sau khi nhìn rõ người đến, anh lại cau mày chặt hơn, sao bác ấy lại ở đây?

Bình Luận (0)
Comment