Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 184

CHƯƠNG 184

Đón mẹ một mạch về nhà, dùng cái tay không linh hoạt của mình dọn dẹp nhà cửa, xuống tầng mua vài món thanh đoạn. Khi làm xong hết tất cả mọi việc thì đã hơn chín giờ rồi, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra hình như mình còn chưa nói với Cố Mặc Ngôn là mình đã về nhà ngoại rồi.

Tuy không chắc chắn Cố Mặc Ngôn có để ý cô đang ở đâu không, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn gửi một tin nhắn Zalo.

Gửi tin nhắn xong, Tô Thư Nghi mới vội vàng đỡ mẹ dậy ăn cơm.

Cô không biết, sau khi mình gửi đoạn tin nhắn này đi, sắc mặt người đàn ông đang họp ở bên kia điện thoại lập tức trở nên vô cùng âm trầm.

Trong phòng họp, trưởng phòng tài chính đang báo cáo về lợi nhuận quý này. Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của Cố Mặc Ngôn, ông ta sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ bản báo cáo có vấn đề gì? Nhưng không có mà, lợi nhuận cũng tăng mấy phần trăm cơ mà?

Trưởng phòng lau mồ hôi rồi báo cáo nội dung cuối cùng, sau đó dè dặt hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, xin hỏi… có vấn đề gì không?”

Lặng ngắt như tờ.

Cố Mặc Ngôn như thể hoàn toàn không nghe báo cáo của trưởng phòng, anh chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dán vào màn hình chiếc điện thoại trên bàn.

Trong điện thoại là tin nhắn Zalo của Tô Thư Nghi.

[Cố Mặc Ngôn, em về nhà em ở để thuận tiện chăm sóc mẹ xuất viện.]

Giọng điệu qua quýt đơn giản nhưng lại khiến lửa giận trong lồ ng ngực Cố Mặc Ngôn từ từ bùng lên.

Nhà em?

Nhà của cô, chẳng lẽ không phải là nhà anh sao?

Cô gái này đúng là biết cách chọc giận anh!

Sự im lặng của Cố Mặc Ngôn lại khiến những người ở đây hoảng sợ. Những trường phòng đang ngồi ở đây, bình thường có ai mà không phải người đứng ở đỉnh kim tự tháp. Nhưng lúc này, tất cả đều sợ hãi nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, sợ anh không hài lòng với thành tích của quý này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vào lúc mọi người cảm thấy sau lưng mình đã sắp ướt đẫm, rốt cuộc Cố Mặc Ngôn cũng ngẩng đầu lên.

Mọi người tưởng rằng anh sẽ bình luận về tình hình lợi nhuận của quý này một chút, nhưng không ngờ anh chỉ đột nhiên nói: “Cuộc họp hôm nay tạm dừng, ngày mai tiếp tục.”

Dứt lời, anh hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, dứt khoát chuyển động xe lăn dưới thân, rời khỏi phòng họp.

Lúc này, ngay cả Dương Tùng Đức cũng choáng váng. Sau khi sửng sốt mấy giây, anh ta mới nhanh chóng đuổi theo.

“Cậu Cố.” Anh ta nhanh chóng đuổi kịp Cố Mặc Ngôn: “Xảy ra chuyện lớn gì sao? Nhà máy hạt nhân của chúng ta ở nước N xảy ra động đất à? Hay là bên nhà máy điện ở nước M xảy ra gió lốc?”

Trong suy nghĩ của anh ta, Cố Mặc Ngôn dừng cuộc họp thì nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

Nhưng không ngờ, Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên dừng xe lăn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn anh ta: “Dương Tùng Đức, đi điều tra nhà mẹ đẻ của Tô Thư Nghi ở đâu cho tôi.”

“Nhà mẹ đẻ của mợ chủ ấy ạ?” Dương Tùng Đức lập tức há hốc mồm.

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã không còn để ý đến anh ta. Anh lại chuyển động xe lăn rời đi, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Sau khi tra được, chúng ta lập tức qua đó.”

Bình Luận (0)
Comment