Chương 220
Vừa rồi vì quá phân nộ nên anh không để ý hai mắt Tô Thư Nghi đỏ ngầu, lúc này mới phát hiện không chỉ thế, ánh mắt cô còn hơi mơ màng.
Anh quýnh lên, vội vàng dìu Tô Thư Nghỉ năm xuống giường, sau đó quơ tay trước mặt cô.
Tô Thư Nghi lập tức nhíu mày: “Anh đừng nghĩ em bị mù, em nhìn thấy, chỉ là hơi mờ thôi” “Hơi mờ?” Giọng Cố Mặc Ngôn trầm hơn: “Chết tiệt, sao em không gọi bác sĩ?”
Nói xong, anh không màng tới phản ứng của Tô Thư Nghỉ mà nhấn chuông gọi bác sĩ luôn.
Tô Thư Nghi cảm thấy hôm nay Cố Mặc Ngôn có vẻ rất dễ kích động, khác hoàn †oàn so với ngày thường, bèn rụt cổ: “Bởi vì ban đầu em nghĩ là không sao, nhưng bây giờ lại thấy hơi đau”
Cố Mặc Ngôn càng nhíu chặt mày hơn, thậm chí còn quên truy cứu chuyện vừa rồi, anh đặt tay lên mí mắt Tô Thư Nghị, ép cô nhăm mắt lại: ‘Đừng nhìn nữa, đợi bác sĩ tới.”
Tô Thư Nghi ngoan ngoãn nằm trên giường, không giấy dụa nữa, chỉ cảm thấy Cố Mặc Ngôn không tức giận là tốt rồi.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, sau khi nhanh chóng kiểm tra cho Tô Thư Nghi, bác sĩ nói là do có khói bay vào mắt, chỉ cần nhỏ một giọt thuốc nhỏ mắt là được, nhưng vì mắt bị khô trong vụ cháy, mấy ngày nay tốt nhất là không nên hoạt động mắt.
Theo cách hiểu của Tô Thư Nghĩ, cố gắng không hoạt động mắt là không nên đọc sách hoặc xem tivi, nhưng kẻ làm lố Cố Mặc Ngôn này lại bảo bác sĩ chuẩn bị đồ bịt mắt cho cô.
“Làm vậy thì phô trương quá.” Tô Thư Nghi phản đối: “Em đâu có bị bệnh gì nặng, nếu không nhìn thấy gì thì em không thể sống như người bình thường được.”
“Em không cần sống như người bình thường.” Lúc này sự độc đoán của Cố Mặc Ngôn càng lộ rõ hơn, anh không nói lời nào đeo đồ bịt mắt lên đầu Tô Thư Nghị, giọng điệu không cho phép cãi: “Anh sẽ chăm sóc cho em.”
“Nhưng anh phải đi làm…” Tô Thư Nghỉ vân bị cưỡng chế bịt mắt, bóng tối ập đến, cô không cảm thấy an toàn chút nào, định tháo xuống nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn giữ tay lại.
“Anh đã thông báo với công ty rồi, mấy ngày nay anh sẽ làm việc ở chỗ em.”
“Gì cơ?” Tô Thư Nghỉ ngây người, thậm chí quên cả việc tháo bịt mắt: “Anh làm việc trong phòng bệnh á?”
Trong trí nhớ của cô, Cố Mặc Ngôn là một người cuồng công việc, tăng ca là chuyện thường như cơm bữa, nhưng bây giờ anh lại không đến công ty vì chăm sóc cho cô?
“Thật sự không cần đâu.’ Gô vội vàng bảo: “Anh gọi má Vương tới chăm sóc cho em là được.”
“Không được.” Nhưng lần này Cố Mặc Ngôn đã quyết định: ‘Được rồi, em đừng nói những thứ vô nghĩa này nữa, ngủ đi.”
Giọng điệu của Cố Mặc Ngôn rất cứng rắn, Tô Thư Nghi cũng coi như là hiểu anh, biết có lẽ dù cô nói gì nữa cũng vô ích, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Trên người Tô Thư Nghi có rất nhiều vết thương nhỏ, sau khi uống thuốc giảm đau, cô cảm thấy rất buồn ngủ, cộng thêm việc đeo bịt mắt, vừa nằm xuống không lâu cô đã ngủ thiếp đi.
Tô Thư Nghỉ vừa ngủ không lâu, Dương Tùng Đức ở bên cạnh nấy giờ không dám lên tiếng mới lại gần, nhỏ giọng báo cáo: “Cậu Gố, tôi đã điều tra rõ tình hình vụ cháy lần này.”
Sau khi Tô Thư Nghỉ ngủ, Cố Mặc Ngôn lại khôi phục dáng vẻ người đàn ông trầm ổn lạnh lùng, anh hơi nghiêng đầu di chuyển xe lăn tới căn phòng nhỏ cạnh phòng bệnh, nhưng vẫn không để Tô Thư Nghi rời khỏi tâm mắt của mình, sau đó mới bảo: “Nói đi.”