Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 29

CHƯƠNG 29

Ví dụ như anh biết, cô từng có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, thế nhưng hai năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó thì cô và mối tình đầu đã chia tay nhau rồi. Nhưng anh cũng không hỏi tên tuổi và bối cảnh của mối tình đầu của cô, bây giờ xem ra, Gia Huy này chắc hẳn là mối tình đầu của cô đúng không.

Nghĩ đến đây, Cố Mặc Ngôn không khỏi cảm thấy bực bội.

Lúc này, Tô Thư Nghi đột nhiên chậm rãi mở mắt ra.

Cố Mặc Ngôn thu hồi suy nghĩ trong lòng, cúi đầu xuống nhìn cô: “Em không sao chứ?”

Tô Thư Nghi chớp chớp mắt, mới nhận ra được mình lại nằm trong phòng của biệt thự, trên tay còn đang truyền nước biển.

“Là anh đưa tôi về sao?” Tô Thư Nghi cất lời, cảm giác cổ họng gần như muốn bốc khói.

“Ừm.” Cố Mặc Ngôn hờ hững đáp một tiếng, cầm lấy ly nước nóng từ tủ đầu giường đưa cho cô.

“Cám ơn.” Tô Thư Nghi nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Nhìn sắc mặt của Tô Thư Nghi lại khôi phục sự xa cách và lễ phép quen thuộc, không biết vì sao, trong lòng Cố Mặc Ngôn lại càng thêm buồn bực.

“Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn bỗng dưng nói: “Gia Huy là ai? “

“Khụ khụ khụ!”

Tô Thư Nghi hoàn toàn không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, ngay lập tức bị sặc nước ho khan kịch liệt.

“Cẩn thận chút chứ.” So với sự thất thố của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn chỉ bình tĩnh giúp cô vuốt lưng.

Tô Thư Nghi hoảng hốt ngước mắt lên thì thấy Cố Mặc Ngôn cũng đang nhìn mình, chỉ thấy ánh mắt anh khẽ rũ xuống, dừng trên chiếc cằm sưng đỏ của cô.

Thật chói mắt.

Cố Mặc Ngôn lập tức lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc trên tủ đầu giường ra, bóp ra tay, sau đó bôi lên chiếc cằm sưng đỏ của Tô Thư Nghi.

Cằm truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Tô Thư Nghi vẫn đang giữ cảnh giác nhìn Cố Mặc Ngôn, do dự nói: “Sao anh lại biết Gia Huy?”

“Tự em gọi lúc đang nằm mơ đấy.”

Tô Thư Nghi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi trong cơn mê man, cô mơ thấy chuyện của hai năm trước.

Ánh mắt cô không kìm được mà tối sầm lại, Tô Thư Nghi còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào thì Cố Mặc Ngôn đã điềm nhiên lên tiếng tiếp.

“Tô Thư Nghi, tôi không để ý trước kia em đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi hy vọng em hiểu rằng bây giờ em là vợ tôi, mà tôi thì không thích người phụ nữ của tôi gọi tên người đàn ông khác.”

Lúc Cố Mặc Ngôn nói những lời này, giọng điệu anh vẫn lạnh lùng hờ hững như thường lệ, nhưng Tô Thư Nghi nghe xong lại cảm thấy một cảm giác áp lực nói không nên lời.

Đặc biệt là đôi mắt đen trước mắt, nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng lại sâu xa u ám, Tô Thư Nghi hoàn toàn không đọc được cảm xúc trong đó.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đã giúp Tô Thư Nghi bôi thuốc xong, Tô Thư Nghi cụp mắt xuống: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn thản nhiên cất thuốc mỡ đi: “Tôi không thích trên người em có dấu vết của người khác.”

Bình Luận (0)
Comment