Chương 324
Cố Mặc Ngôn thấy ấm lòng, đây là lần đầu tiên Tô Thư Nghi chủ động ôm anh, có lẽ cô đã không còn giận anh nữa rồi.
Cố Mặc Ngôn vần chưa phản ứng lại được, Tô Thư Nghỉ như thế này là sao?
Anh cẩn thận hỏi cô: “Em không giận anh sao?”
“Em đã không giận anh từ lâu rồi.’ Tô Thư Nghi chân thành nói: “Trước kia em chỉ cho rằng anh không đủ tôn trọng em, sao lại…
đối xử với em một cách độc tài như thế, không có một chút dịu dàng nào cả, đúng là thô bạo. Nhưng ngẫm lại thì thật ra khi đó chắc là do anh quá tức giận mà thôi, không thể trách anh hết được.”
Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Thì ra em chỉ giận cái này thôi sao?”
Tô Thư Nghi nghiêng đầu, cô không hiểu hỏi anh: “Nếu không em giận cái gì chứ?”
Cố Mặc Ngôn cho răng chiến tranh lạnh suốt nhiều ngày như thế, vì để ý đến cái nhìn của Cố Gia Huy nên Tô Thư Nghỉ mới tức giận, thế nên anh mới thấy bứt rứt trong lòng.
Thì ra không phải vậy.
Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghỉ mà cười nói: ‘Em không giận là tốt rồi.”
Tô Thư Nghi nói: “Vậy, anh cũng không giận nữa sao?”
Cố Mặc Ngôn vốn định hỏi về chuyện bức ảnh Cố Gia Huy cưỡng hôn Tô Thư Nghị, nhưng anh lại không muốn Tô Thư Nghi nhớ đến người đàn ông đó nữa.
Đồng thời, anh cũng cảm thấy hình như mình cũng không cần thiết phải biết, bởi lúc này Tô Thư Nghi đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, dịu dàng nhìn anh như thế, anh cho rằng đã không có gì quan trọng nữa rồi.
Anh tin cô.
Chỉ đơn giản như thế thôi.
Cố Mặc Ngôn nói: ‘Bé ngốc, anh cũng hết giận từ lâu rồi.”
“Vậy thì tại sao suốt mấy ngày qua anh luôn làm lơ em chứ? Trong lòng em buồn muốn chết.” Tô Thư Nghỉ nhíu mày hỏi.
Cố Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ làm nững này của Tô Thư Nghĩ, nghĩ bụng anh phải làm sao với cô đây?
“Anh không phớt lờ em.” Anh ôm cô vào lòng rồi khế nói: ‘Cũng không tức giận”
Tô Thư Nghi cau mày.
Thì ra anh không tức giận, có phải đồng nghĩa với việc anh không ghen không?
Tô Thư Nghỉ hỏi: ‘Em còn tưởng anh ghen “
chứ.
“Đúng là anh có ghen.” Cố Mặc Ngôn cũng không phủ nhận.
Trái tim Tô Thư Nghi chùng xuống.
Anh lại nói: ‘Nhưng anh tin tưởng em. Tô Thư Nghỉ, anh tin tưởng em, anh chỉ ghen mà thôi.”
Anh tin tưởng em.
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến Tô Thư Nghỉ cảm thấy ấm lòng.
Năm đó Gố Gia Huy không tin tưởng cô, nhưng nay Cố Mặc Ngôn đã bằng lòng tin tưởng cô rồi.
Thế này gọi là đúng người phải không.