Chương 535
Tô Thư Nghi lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống: “Tôi không biết, tôi…”
Võ lưng Tô Thư Nghi: “Yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Trình Nam Quyền an ủi.
“Ừm.’ Tô Thư Nghỉ vừa khóc vừa gật đầu.
Đèn phòng mổ vẫn luôn sáng, Tô Thư Nghi bồn chồn nhìn cánh cửa phòng mổ đóng chặt.
Cửa phòng mổ đột nhiên hé ra, một điều dưỡng vội vàng đi ra, lo lắng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Tôi đây! Tôi là con gái của bà ấy.”
Tô Thư Nghỉ nghe vậy thì lập tức đi lên.
“Tình hình bệnh nhân đang nguy cấp, cần truyền máu nhưng lượng máu trong ngân hàng máu không đủ, ai trong các cô có cùng nhóm máu với bệnh nhân?”
“Tôi là con gái của bà ấy, có thể dùng máu của tôi.” Tô Thư Nghỉ vội vàng xắn tay áo.
“Cô có biết mình thuộc nhóm máu nào không?”
“Tôi không biết…” Lúc này Tô Thư Nghi thực sự hận bản thân mình, bởi vì cô chưa bao giờ kiểm tra xem mình thuộc nhóm máu gì.
‘Được, cô theo tôi đi chuẩn bị ngay.” Điều dưỡng vội vàng mang Tô Thư Nghi đến phòng lấy máu, Trình Nam Quyền cũng đi theo sau.
Thế nhưng sau khi có kết quả xét nghiệm nhóm máu, Tô Thư Nghi lại được thông báo rằng cô thuộc nhóm máu A, trong khi Tô Ninh Kiều nhóm máu O, do nhóm máu không phù hợp nên cô không thể truyền máu cho Tô Ninh Kiều.
khi đó Tô Thư Nghi rất sửng sốt, chuyện này là không thể nào, sao cô có thể thuộc nhóm máu A được?
Cô nhớ rõ là Lâm Kim Minh nhóm máu O, mẹ cô cũng nhóm máu O, sao cô lại là nhóm máu A được?
Nhưng lúc này cô không có thời gian để nghĩ về nó, có thể là cô nhớ nhầm.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Khi nghe tin mình không thể hiến máu cho Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghỉ không biết phải làm Sao.
“Tôi nhóm máu O” Trình Nam Quyền nghe nói Tô Ninh Kiều thuộc nhóm máu O thì rất mừng, vội vàng tiến lên nói: “Tôi có thể hiến máu cho dì Tô.”
Nhìn Trình Nam Quyền đầy biết ơn, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nở nụ cười: “Thật sao? Cám ơn anh nhé Trình Nam Quyền.”
Võ vai Tô Thư Nghỉ an ủi, Trình Nam Quyền đi theo điều dưỡng làm chuẩn bị trước khi truyền máu.
Sau khi chờ đợi trong lo lắng khoảng hai giờ, cuối cùng đèn phòng mổ cũng tắt.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Tô Thư Nghỉ lập tức chạy đến chỗ bác sĩ, lo lắng hỏi tình trạng của mẹ cô.
“Ca mổ rất thành công, bệnh nhân đã không sao nữa rồi, sẽ ra ngay đây.” Tháo khẩu trang xuống, bác sĩ nói với vẻ mệt mỏi.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn anh…’ Tô Thư Nghi không ngừng cảm ơn bác sĩ, tâm trạng căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Sáng hôm sau, cuối cùng thì Tô Ninh Kiều cũng tỉnh lại.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.’ Thấy Tô Ninh Kiều đã tỉnh, Tô Thư Nghi vừa mừng vừa lo: ‘Mẹ cảm thấy sao rồi? Vết thương còn đau không?”
‘Mẹ không sao, làm con phải lo lắng rồi.”
Tô Ninh Kiều vừa tỉnh lại vẫn còn hơi yếu, đáp lại bằng giọng khàn khàn khó thở.