Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 617

CHƯƠNG 617

Anh ta đã từng hứa với ba mẹ mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trình Thu Uyển, anh ta sẽ không để cho cô ta gặp chuyện nguy hiểm.

Thấy Trình Nam Quyền khẽ gật đầu, Trình Thu Uyển nở nụ cười hài lòng, cô ta biết Trình Nam Quyền vẫn thương yêu cô ta nhất mà.

“Vậy em cũng phải hứa với anh, sau này sẽ không làm ra những chuyện làm tổn hại đến Tô Thư Nghỉ nữa” Trình Nam Quyền nghiêm túc nhìn Trình Thu Uyển rồi nói.

“Được rồi, được rồi, được rồi, em hứa sau này em sẽ không như thế nữa là được chứ gì. Trình Thu Uyển trả lời qua quýt, sau đó cô ta kéo anh ta rồi vui vẻ rời đi.

Quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Tô Thư Nghị, trong đôi mắt của Trình Nam Quyền toàn là sự áy náy, anh ta thầm nói lời xin lôi với Tô Thư Nghỉ ở trong lòng.

Bên trong phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn vẫn luôn nắm tay Tô Thư Nghi đợi cô tỉnh lại.

Lúc Tô Thư Nghỉ mở mắt ra, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, sau khi nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, Tô Thư Nghỉ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng thoát ra ngoài được rồi.

“Thư Nghỉ, em tỉnh rồi à.’ Thấy Tô Thư Nghi tỉnh lại, Cố Mặc Ngôn vừa vui vẻ lại vừa căng thẳng.

Nghe thấy tiếng của Cố Mặc Ngôn, đột nhiên nước mắt của Tô Thư Nghi chảy xuống, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng kia dường như lại ùa về trong tâm trí cô. Lúc cô liều mạng vùng vấy trong nhà kho, cô đã hy vọng mình có thể gặp được Cố Mặc Ngôn như thế, hiện giờ cuối cùng cô cũng gặp được anh rồi.

“Cố Mặc Ngôn, em…” Cô nghẹn ngào gọi tên của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cing không nói những lời khác, cô nhìn Cố Mặc Ngôn qua đôi mắt ngấn lệ mờ mờ.

Cố Mặc Ngôn đau lòng lau sạch nước mắt cho Tô Thư Nghi, anh cúi người ôm lấy cô, rồi nói bằng giọng an ủi pha chút nghẹn ngào: “Anh ở đây, không sao rồi, có anh ở đây với em rồi…”

“Hu hu… hức… Nghe được lời an ủi của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng cô cũng không cầm lòng được nữa mà khóc nức nở trong vòng tay anh, cô thấy mọi ấm ức, sợ hãi và tức giận trong lòng mình đều đã tìm được chỗ để trút.

Nghe thấy tiếng khóc của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn thấy hốc mắt của mình cũng hơi ẩm ướt, anh cố gắng chớp mắt hai cái, dịu dàng võ lên lưng của Tô Thư Nghi rồi nói: “Đừng khóc nữa, không sao rồi, đều đã qua cả rồi.”

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nín khóc, cô khẽ nức nở trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn.

kKhẽ đẩy Tô Thư Nghi ra, Cố Mặc Ngôn cầm khăn giấy ở bên cạnh rồi lau nước mắt cho cô, sau khi lau sạch nước mắt dính trên mặt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lại ôm cô vào trong lòng một lần nữa, cằm anh để l3n đỉnh đầu của cô rồi dụi dụi, cho cô sự an ủi không lời.

Tô Thư Nghi quyến luyến dựa vào vòng †ay của Cố Mặc Ngôn, cô tham lam hấp thụ hơi ấm trên người anh, cô có cảm giác cuối cùng trái tim của mình mới bình tĩnh lại được.

Mãi lâu sau, sau khi tâm trạng dần ổn định lại được, Tô Thư Nghi mới ngẩng đầu khỏi vòng tay của Cố Mặc Ngôn, vừa rời khỏi lồ ng ngực của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy áo sơ mi đã bị nước mắt với cả nước mũi của mình làm ướt của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn nữa mà lấy giấy để bên cạnh rồi bắt đầu lau cho anh.

“Không sao đâu, thay cái khác là được mà.”

Anh dịu dàng năm lấy tay của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment