Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 695

Chương 695

Vẻ mặt bảo mẫu hết sức sốt sắng, thường ngày trông anh Cố có vẻ rất nhạy bén, ắt hẳn sẽ không dễ bị lừa như vậy đâu.

Thật ra lúc đầu bà ta cũng không định nhận lời làm việc đó cho Trình Thu Uyển, vì dù gì bà ta cũng ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn một thời gian dài, cũng biết sơ qua về thủ đoạn của Cố Mặc Ngôn, nhưng điều kiện Trình Thu Uyển đưa ra lại quá hấp dẫn.

“Biết rồi, biết rồi.” Trình Thu Uyển hơi bực bội: “Còn nữa, ngừng lải nhải Cố Mặc Ngôn sẽ biết chuyện này đi, chỉ cần bà không nói, tôi không nói, sao anh ấy biết được?

Tôi cảnh cáo bà, nếu để Cố Mặc Ngôn phát hiện ra thì tôi xử lý bà đầu tiên đấy.”

“Tôi biết rồi cô Trình. Tôi sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai biết đâu.” Nghe lời đe dọa của Trình Thu Uyển, bảo mẫu lo sợ đáp.

Trình Thu Uyển bực mình phất tay: “Tôi sẽ giải quyết chuyện của bà sớm, bà đi xuống trước đi.”

“Vâng.” Trả lời cô ta xong, bảo mẫu khép nép rời đi, chỉ là qua vẻ mặt của bà ta có thể thấy được bây giờ trong lòng bà ta đang rất lo lắng.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trên †ay Trình Thu Uyển vang lên.

“Quay lại đây.” Trình Thu Uyển gọi bảo mẫu đang bước ra ngoài. Đây là điện thoại của Cố Mặc Ngôn, cô ta không dám nghe bừa, lỡ như bị lộ thì tiêu đời. “Bà nghe máy đi.”

Bảo mẫu quay lại, thấy Trình Thu Uyển đưa điện thoại cho mình, bà ta cũng không dám nghe. Bây giờ bà ta đang rất hoang mang, lỡ như là ông chủ gọi đến thì bà ta biết nói gì đây?

“Mau bắt máy đi!” Thấy bảo mẫu lề mề không nhúc nhích, Trình Thu Uyển bèn nhét điện thoại vào tay bà ta: “Nói năng cẩn thận vào.” Cô ta nghiêm mặt dặn bảo mẫu.

Bảo mẫu căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay run run ấn nút nghe.

“Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ…” Bà ta e dè thử hỏi.

“Dì à, là tôi đây.” Giọng Cố Mặc Ngôn vang lên ở đầu dây bên kia. “Điện thoại tôi để quên ở nhà phải không?”

“Vâng, đúng rồi anh.” Bảo mẫu cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Anh để quên điện thoại ở nhà rồi, có cần tôi mang đến cho anh ngay bây giờ không?”

“Được, vậy làm phiền dì chút.”

“Không phiền, không phiền đâu.” Bảo mẫu đáp liến thoắng.

“Ừm” Nói xong, Cố Mặc Ngôn cúp máy.

Bảo mẫu căng thẳng lau mồ hôi trên trán.

Sau khi ném cho bảo mẫu ánh mắt khen ngợi, Trình Thu Uyển lấy điện thoại từ tay bà ta rồi xóa hết toàn bộ nhật ký cuộc gọi mà Tô Thư Nghi đã gọi cho Cố Mặc Ngôn.

Làm xong mọi việc, cô ta mới trả lại điện thoại cho bảo mẫu: “Bà mang điện thoại cho Cố Mặc Ngôn ngay đi, tránh để anh ấy nghi ngờ. Nhớ cho kĩ, lúc gặp anh ấy thì đừng có mà luống ca luống cuống.” Trình Thu Uyển dặn dò bảo mẫu cẩn thận.

“Vâng, tôi biết rồi.” Bà ta e dè gật đầu, nhận lấy điện thoại, vội vàng thay dép rồi ra khỏi nhà.

Bây giờ trong nhà Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ chỉ còn lại một mình Trình Thu Uyển.

Cô ta đi qua đi lại quan sát căn biệt thự.

“Gu thẩm mỹ kiểu gì thế này.” Không hài lòng với phong cách bày trí trong biệt thự, cô ta bĩu môi chê. Đồng thời cô ta cũng thâm nghĩ, sau này khi mình chuyển vào đây sống, mình phải trang hoàng lại tất cả, thay hết đồ dùng trong nhà theo phong cách mà mình thích mới được.

Đang đánh giá bố cục xung quanh căn biệt thự, Trình Thu Uyển bỗng nhớ ra gì đó. Cô ta bước đến sô pha, mở túi xách của mình ra, lấy điện thoại bấm một cuộc gọi. Chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

Bình Luận (0)
Comment