Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 739

Chương 739

“Cố Mặc Ngôn, em thật sự rất yêu anh, cho dù vì anh mà hai chân em trở nên tàn phế, em cũng chưa bao giờ trách anh. Mấy.

năm qua, anh cũng nhìn thấy em thế nào rồi đấy…”

Trình Thu Uyển vẫn đang nói về sự tủi thân và tình yêu cô ta dành cho Cố Mặc Ngôn, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn ngắt lời: “Trình Thu Uyển, có phải em hiểu lầm gì rồi không?”

Nghe Cố Mặc Ngôn gọi cả tên họ của mình, hơn nữa còn hỏi mình như vậy, Trình Thu Uyển lập tức ngây người: “Anh có ý gì, em hiểu lầm gì chứ?”

Cố Mặc Ngôn hít sâu một hơi, nhớ đến lời dặn của bác sĩ, anh lập tức hơi do dự, nhưng bây giờ anh không thể để Trình Thu Uyển tiếp tục hiểu lâm như vậy nữa.

Cố Mặc Ngôn ngồi xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt Trình Thu Uyển, nói: “Thu Uyển, anh biết lúc trước chân của em trở nên như: vậy là do anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cũng sẽ chăm sóc tốt cho cuộc sống của em. Nhưng m: Cố Mặc Ngôn nhấn mạnh.

“Nhưng em không phải bạn gái của anh, anh cũng không có tình cảm nam nữ với em.”

“Không thể nào!” Nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói, Trình Thu Uyển kích động hét lên, sau đó cô ta nắm chặt lấy tay Cố Mặc.

Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh quên rồi sao? Năm năm trước anh đã đồng ý với em là sẽ ở bên em cả đời rồi, anh không thể nuốt lời được!”

“Đúng là năm năm trước anh đã đồng ý sẽ ở bên cạnh em, chăm sóc em, nhưng anh cũng không đồng ý sẽ yêu đương với em. Thu Uyển, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc lâu rồi, em cũng đừng lún sâu vào tình cảm trong quá khứ được không?” Cố Mặc Ngôn kiên nhẫn khuyên nhủ Trình Thu Uyển, anh muốn rút tay mình ra nhưng lại bất lực, Trình Thu Uyển năm quá chặt.

“Sao lại có thể như thế! Anh gạt em” Trình Thu Uyển khóc rống lên nói: “Em không tin, năm năm qua anh chăm sóc em như vậy, chuyện gì cũng nghe em, cho dù em đưa ra yêu cầu gì anh cũng sẽ đồng ý. Sao trong lòng anh lại không có em chứ?”

“Anh chăm sóc em bởi vì hai chân em bị tàn tật là do anh, anh làm vậy vì áy náy chứ không phải vì thích, em hiểu không?”

Sau khi nghe những lời Cố Mặc Ngôn nói, Trình Thu Uyển mới nhận ra, từng ấy năm qua Cố Mặc Ngôn vấn luôn giữ khoảng cách thích hợp với mình, anh chưa từng chạm vào mình dù chỉ một đầu ngón tay. Cô ta vẫn cho rằng Cố Mặc Ngôn thích mình nên mới chăm sóc mình cẩn thận như vậy, nhưng hóa ra lại không phải bởi vì lý do đó ư?

Cố Mặc Ngôn tiếp tục nói: “Thu Uyển, hai người ở bên nhau là bởi vì thích nhau, cũng chỉ có như vậy mới có thể yêu đương lâu dài.

Chẳng lẽ em muốn anh ở bên em vì trong lòng cảm thấy áy náy sao?”

“Em mặc kệ!” Biết được có lẽ trong lòng Cố Mặc Ngôn thật sự không có mình, Trình Thu Uyển hốt hoảng nắm chặt lấy tay Cố Mặc Ngôn, trên mặt lộ vẻ cầu xin: “Cố Mặc Ngôn, em không quan +âm những điều đó, em không cần biết anh ở bên em vì lý do gì, em chỉ cần anh ở bên em là được rồi. Em đã không còn chân, nếu như anh cũng rời xa em, em thật sự không còn gì nữa hết *Thu Uyển, em nghe anh nói đã “Em không nghe, em không quan tâm!” Trình Thu Uyển đã hơi nổi điên lên rồi: ố Mặc Ngôn, anh không thể rời khỏi em được, anh không thể rời khỏi em! Cố Mặc Ngôn, em chỉ có anh thôi, em mặc kệ anh có thích em hay không, em chỉ cần anh ở bên cạnh em là đủ rồi! Em…”

*Thu Uyển!” Cố Mặc Ngôn rút tay mình ra, hai tay mạnh mế vịn lấy bả vai Trình Thu Uyển, lớn tiếng quát cô ta: “Thu Uyển, em nghe anh nói cho kỹ!”

Trình Thu Uyển bị tiếng quát của Cố Mặc Ngôn làm cho im bặt, cuối cùng cô ta cũng yên lặng rồi nhìn Cố Mặc Ngôn bãng gương mặt đẫm lệ. Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thu Uyến như thế thì cũng không nhãn tâm nói ra những lời kế tiếp, nhưng anh cũng không thể do dự như thế này mãi được.

“Thu Uyển, anh không thể, cho dù em có thể thì anh cũng không thể vì đôi chân của em mà ép buộc bản thân ở bên em được.

Nếu như anh thật sự làm như thế, không chỉ là vô trách nhiệm với em, mà cũng là vô trách nhiệm với chính anh nữa.”

Bình Luận (0)
Comment