Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 77

CHƯƠNG 77

Sao anh có thể không biết chuyện của mẹ cô được.

Chẳng qua, anh không muốn chủ động đề nghị giúp đỡ. Anh cảm nhận được sự mẫn cảm và quật cường của cô, anh sợ ảnh hưởng đến chút tin tưởng yếu ớt mà hai người vất vả lắm mới vun đắp lên.

Cứ để mọi chuyện từ từ thôi, đừng nên dọa sợ cô ấy.

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt tràn đầy tâm sự, Cố Mặc Ngôn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng.

Anh thật sự không ngờ được, bản thân anh chinh phạt quả quyết trên thương trường chưa từng do dự, vậy mà lại vì Tô Thư Nghi mà trở nên lo trước lo sau như mấy bà mẹ thế này.

“Ăn cơm đi.” Cuối cùng anh vẫn chỉ thản nhiên nói: “Ăn xong tôi đưa em đến trạm.”

Tô Thư Nghi gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Mặc Ngôn không cưỡng ép đưa cô tới dưới công ty.

Như vậy có phải chứng minh anh đã bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ rồi không?

Tô Thư Nghi ngồi cao tốc đến tòa soạn, còn chưa ngồi xuống đã nghe thư ký nói Cố Gia Huy tìm cô.

Đáy lòng Tô Thư Nghi trầm xuống.

Từ khi trở lại từ thành phố Q, Cố Gia Huy đã không còn chèn ép cô nữa. Lần này lại gọi cô vào gặp là có việc gì đây?

Cô nghi ngờ bước vào văn phòng Cố Gia Huy.

“Tổng biên tập tìm tôi có chuyện gì?”

“Tô Thư Nghi.” Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt lạnh băng, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô lại muốn ứng lương tháng này?”

Lòng Tô Thư Nghi trầm xuống: “Phải, tôi cần dùng tiền.”

“Dùng tiền?” Cố Gia Huy cười mỉa: “Dùng làm gì?”

Tay Tô Thư Nghi run lên, giọng nói cũng vô thức lạnh xuống: “Đây đều là việc của phòng tài vụ cơ mà, tổng biên tập quản rộng quá thì phải?”

“Sao? Dùng vào việc gì xấu hổ không thể nói cho người khác à?” Thấy Tô Thư Nghi không trả lời, Cố Gia Huy càng thêm châm chọc.

Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, trề môi nói: “Muốn mua một cái túi xách, dạo này mới ra mẫu mới, bản giới hạn số lượng. Nếu không ứng trước lương thì không kịp mất.”

Nếu Cố Gia Huy đã nhận định cô chính là hạng phụ nữ hám giàu thì cứ mặc anh ta nghĩ vậy đi.

Dù sao cô cũng không còn thiết tha gì.

Nghe Tô Thư Nghi hờ hững nói như vậy, Cố Gia Huy không nhịn được mà siết chặt tay lại, sau đó cười mỉa: “Sao thế? Chỉ là một cái túi xách thôi mà! Đám đàn ông của cô không chịu mua cho cô à?”

Đám đàn ông?

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tô Thư Nghi cảm thấy mình thật sự đã bị luyện tới cảnh giới cứng rắn không thể xâm phạm luôn rồi, Cố Gia Huy nói cô như vậy mà cô chỉ hoàn toàn chết lặng.

“Tô Thư Nghi, sao cô không nói gì.” Cố Gia Huy chợt đứng dậy, giọng nói thoáng cao lên: “Tôi đang hỏi cô đấy? Đám đàn ông của cô đâu? Hay là bọn họ chơi chán rồi nên phủi mông chạy lấy người?”

Tô Thư Nghi cũng đã sắp sửa không chịu được nữa, cô cau mày.

Cố Gia Huy lại uống nhầm thuốc gì mà hôm nay tự nhiên phát bệnh thế?

“Tổng biên tập, nếu không thể ứng trước lương thì thôi.” Tô Thư Nghi không còn kiên nhẫn nữa: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Bình Luận (0)
Comment