Chương 776
Sau khi đi vào đại sảnh, Trình Thư Nghỉ nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang bị tên cướp kia chĩa súng vào đầu. Người đàn ông bình thường rất chú ý ăn mặc chỉnh tề, bây giờ đang quỳ một chân trên đất, quần áo nhăn nhúm không ra dáng, trước ngực còn có một dấu chân lớn.
Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng sợ. Chỉ là nét mặt nhăn chặt cho thấy giờ phút này anh đang chịu đựng cơn đau rất lớn, khóe miệng còn vương một vệt máu.
Trong mắt Trình Thư Nghỉ ngập tràn lo lắng, cô nhìn Cố Mặc.
Ngôn từ trên xuống dưới, sau khi xác định trên người anh không có vết thương nào khác mới cảm thấy yên tâm.
“Cứu mạng!”
“Cứu chúng tôi với!”
“Mau cứu chúng tôi ra ngoài đi!”
Lúc này, những người khác trong đại sảnh cũng nhìn thấy bóng dáng Trình Thư Nghĩ, bọn họ còn tưởng rằng cô là cảnh sát đến đây cứu viện, rối rít nhìn cô kêu cứu, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
“Chết tiệt, im lặng hết cho tao!” Lúc này tên cướp cũng luống cuống, ông ta giơ tay lên trời bản một phát súng.
Đám đông vốn đang đang xôn xao lập tức hét lên sau khi nghe thấy tiếng súng, sau đó nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh giống như trước đó. Ai nấy đều ôm đầu ngồi xổm dưới đất run rẩy, chỉ sợ khẩu súng trong tay tên cướp sẽ chữa vào mình.
Sau khi nhìn thấy hiệu quả, tên cướp chĩa súng trong tay về phía Trình Thư Nghi, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, trong giọng nói cũng mang theo run rẩy.
“Ở yên đó đừng nhúc nhích, không được bước tới!”
Nhìn họng súng đen ngòm cách đó không xa chỉ vào mình, hai chân Trình Thư Nghi cũng nhữn ra, suýt chút nữa không đứng nổi. Trình Thư Nghỉ khó khăn nuốt nước bọt, đứng tại chỗ không dám tiến thêm nữa.
“Nói, mày là ai! Tới đây làm gì?” Lúc này trong lòng tên cướp cũng đang lo lăng, ông ta ra sức nghĩ lỡ như cảnh sát tới thật thì lát nữa mình phải thoát thân như thế nào.
“Em tới đây làm gì! Đi mau!” Không đợi Trình Thư Nghỉ trả lời, Cố Mặc Ngôn đã hét lên với cô.
Người đàn ông vừa nãy bị người ta chĩa súng vào đầu cũng mặt không đổi sắc, lúc này cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Có trời mới biết vừa rồi anh quay đầu lại nhìn thấy Trình Thư Nghị, trong lòng anh sợ hãi đến mức nào.
“Mày câm miệng cho tao!” Tên cướp thu khẩu súng lại đập vào đầu Cố Mặc Ngôn, vết máu trượt xuống mặt, họng súng lại chữa vào Cố Mặc Ngôn một lần nữa.
Cảm nhận được khẩu súng lục đặt trên thái dương mình, trong.
lòng Cố Mặc Ngôn lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc nấy nhìn thấy tên cướp chĩa súng vào Trình Thư Nghi, anh thật sự cảm thấy mình sắp điên lên rồi. Anh không thể chịu đựng được người mình nâng niu trong tim lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
“Rốt cuộc mày là ai!” Tên cướp vẫn chĩa họng súng vào Cố Mặc: Ngôn, quát lên với Trình Thư Nghi.
Trình Thư Nghỉ thu lại ánh mắt lo lắng đang nhìn Cố Mặc Ngôn, cô hít sâu một hơi, cố gảng giả vờ bình tĩnh.
“Tôi chính là vợ Cố Mặc Ngôn năm đó mà ông vừa nói, lúc đó Cố Mặc Ngôn vì tôi nên mới tiết lộ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu, thế nên lỗi thật sự là ở phía tôi chứ không phải anh ta, ông thả anh ta ra đi.”
“Em đang nói nhảm gì vậy! Mau đi đi!”