Chương 785
“Vậy cháu đi trước đây, Trình Thu Uyển hẹn gặp cháu rồi.” Thấy Tô Ninh Kiều vẫn cứ ngẩn ra, Trình Thư Nghỉ cao giọng nói.
Cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng hoàn hồn, vội đáp: “Được rồi, cháu đi gặp Thu Uyển đi, dì không trì hoãn cuộc gặp của hai đứa nữa.”
Nhận thấy sự hâm mộ trong giọng Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghỉ không phân biệt được cô đang thấy buồn hay thương cho bà?
Hay là đang đồng cảm nữa?
Giờ cô cũng là mẹ nên cô rất hiểu nỗi nhớ con của Tô Ninh Kiều.
Nhưng ai bảo con gái Trình Thu Uyển của bà lại là một người phụ nữ ác độc nham hiểm có ý chí sắt đá chứ. Thế nên có lẽ suốt đời này, bà cũng không có cơ hội thân thiết với con gái mình “Vậy dì giữ gìn sức khỏe ạ, cháu đi trước đây.” Trình Thư Nghi đứng dậy.
“Ừ ừ, lần sau cháu rảnh thì qua chơi với dì tiếp nhé, dì sẽ nấu món thịt kho tàu mà cháu thích nhất cho cháu, hồi trước mình cháu có thể ăn hết cả đ ĩa đấy.”
Sau khi dứt lời, khóe mắt Tô Ninh Kiêu rơm rớm nước mắt. Đây cũng là cô con gái mà bà đã nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, bà cũng rất không nỡ để cô đi.
Nhưng hình như bây giờ, cô con gái này cũng không còn thân thiết với bà nữa. Đây đều là quả báo của bà, ông trời đang trừng phạt bà vì những lỗi lầm mà bà đã gây ra năm đó, không trách ai được, chỉ có thể tự trách mình thôi…
Mắt Trình Thư Nghỉ cũng cay cay, cô nhớ đến cảnh hồi còn bé cô cho thịt vào miệng, mỉm cười kêu “Ngon quá” với Tô Ninh Kiều, mọi thứ vẫn rõ mồn một trước mắt. Nhưng có lẽ những điều này chỉ có thể trở thành ký ức mãi mãi, chứ niềm hạnh phúc lúc đó.
không thể quay lại nữa rồi.
“Vâng” Giọng Trình Thư Nghĩ hơi nghẹn ngào: “Khi nào dì ra viện thì nhớ nấu cho cháu nhé.”
“Ừ, khi đó cháu phải ăn nhiều vào.” Tô Ninh Kiều nén nước mắt, cười nói, bà thầm nghĩ, chẳng biết bà còn ra viện được nữa không?
Trình Thư Nghi khế gật đầu, lập tức quay người rời khỏi phòng bệnh. Cô sợ nếu mình nói tiếp thì sẽ không nhịn được mà òa khóc, cô không muốn khiến Tô Ninh Kiều đau lòng nữa.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi.
Trình Thư Nghỉ cố kìm lại cũng rơi xuống. Mẹ, cô thầm gọi, có lẽ duyên phận giữa mẹ con mình chỉ đến đây thôi.
Sau khi rời bệnh viện, Trình Thư Nghỉ bảo chú Trần đưa mình đến địa chỉ mà Trình Thu Uyển gửi.
Nhưng sau khi đến đó, Trình Thư Nghỉ quan sát tòa nhà trước.
mặt một lượt, cảm thấy hơi kỳ lạ, Trình Thu Uyển hẹn cô tới cô nhi viện làm gì?
Cô không chắc nên gọi cho Trình Thu Uyển lần nữa để hỏi lại, Trình Thu Uyển bảo cô rằng giờ cô ta đang chờ cô trong cô nhỉ viện, cứ đi thẳng vào là được.
Sợ Trình Thu Uyển lại định bẫy mình, Trình Thư Nghỉ đứng ở cửa, do dự xem có nên vào hay không. Nhưng nghĩ đến bệnh tình của Tô Ninh Kiều, cô vẫn cắn răng bước vào.
Cô cẩn thận một chút là được.
Thấy cảnh tượng xuất hiện trước mặt mình, Trình Thư Nghi dụi mắt với vẻ không dám tin, nhưng cảnh tượng đó vẫn tồn tại trước mặt cô, không phải ảo giác như cô nghĩ.
Người đang vui vẻ chơi với lũ trẻ là Trình Thu Uyển thật à?
Người phụ nữ này lại giở trò gì thế?