Chương 802
“Cậu cũng tụt hậu quá rồi đấy, năm năm trước đã ly hôn rồi. Tôi thấy không phải là ngoại tình, giống như nối lại tình cũ cơ.”
“Bây giờ Cố Gia Huy vẫn chưa kết hôn đúng không? Cậu nói anh ta có thể yêu một người đã ly hôn à?”
“Đủ rồi đấy, chẳng phải chỉ là cùng nhau ra ngoài một chút thôi ư? Sao các cậu lại nói thành như vậy chứ? Còn nữa, ly hôn thì đã sao, ly hôn không phạm pháp!” Trương Bội không chịu được mấy lời mỉa mai Trình Thư Nghi của đám người xung quanh, cô ấy lập tức quát lớn.
Những bà tám lúc nấy còn đang nói hăng say lập tức đỏ mặt, thẹn quá thành giận nhìn về phía Trương Bội, nhưng lại bị ánh mắt hung dữ của Trương Bội lườm lại, không dám bàn tán nữa.
Ở bên ngoài, Trình Thư Nghỉ và Cố Gia Huy đã đi tới sân thể dục của trường. Thăm lại chốn xưa, cả hai đều có chút bùi ngùi.
“Em còn nhớ nơi này không? Trước kia lúc chúng ta tới đây chạy bộ còn gặp nữ sinh mạnh dạn tỏ tình với chàng trai mình thích ở đây, nhưng lần đó…
Nói nửa chừng, Cố Gia Huy không nhịn được cười, chuyện lần đó thật sự là một chuyện cười.
Trình Thư Nghi nghe vậy cũng cười: “Sao quên được chứ? Tôi nhớ lúc đó cô gái kia mặc váy cưới, nhưng lúc nói xong lời tỏ tình, đang hồi hộp đợi chàng trai kia đáp lại thì phát hiện tà áo cưới bị nến trang trí xung quanh đốt cháy, ngặt nỗi bản thân cô ấy vẫn không phát hiện. Em còn nhớ chàng trai đó…”
Hai người nhìn nhau cười, không nói thêm gì nữa Sau khi im lặng một lúc, Cố Gia Huy quay đầu nhìn Trình Thư Nghị, hỏi: “Thư Nghi, bây giờ em còn liên lạc với Cố Mặc Ngôn không?”
Trình Thư Nghỉ nghe thấy tên của Cố Mặc Ngôn thì gương mặt bỗng trở nên khó coi, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn: “Không còn liên lạc từ lâu rồi, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Chỉ là anh không ngờ năm đó hai người lại chia tay thôi, rốt cuộc cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, em có tiện nói với anh không?”
“Tại sao anh lại muốn biết chuyện này?” Trình Thư Nghi hơi tránh ra một chút, cô cảnh giác hỏi. Không lẽ Cố Gia Huy không phải đơn giản là đến tìm mình tản bộ mà là có ý đồ khác ư?
Hơn nữa, anh ta hỏi thăm chuyện năm đó làm gì, không lẽ anh †a đã biết đến sự tồn tại của Manh Bảo rồi sao? Cho dù quan hệ giữa anh ta và Cố Mặc Ngôn xưa nay không được hòa thuận cho lắm nhưng dù gì họ cũng là người của nhà họ Cố, liệu có khi nào?
Cô không khỏi lo lắng, không phải là cô nhạy cảm mà là chuyện có liên quan đến Manh Bảo thì cô đều rất căng thẳng.
ố Gia Huy thấy nét mặt và thái độ đề phòng của Trình Thư Nghi thì rất đau lòng. Thì ra bây giờ giữa họ đã không còn một chút niềm tin nào nữa. Anh ta chỉ tò mò hỏi thêm một câu mà cô đã cảnh giác như thế rồi, đúng là mỉa mai.
“Thư Nghị, bây giờ em không tin tưởng anh như thế ư? Trong lòng em, anh là một kẻ tiểu nhân lúc nào cũng tính kế em sao?” Giọng của Cố Gia Huy rất suy sụp.
Trình Thư Nghỉ nghe thấy Cố Gia Huy nói như thế thì đôi mắt mang theo ý xin lỗi. Cũng phải, nhiều năm không gặp nhau như: thế, Cố Gia Huy cũng chỉ quan tâm cô một chút thôi, cô cần gì phải tỏ vẻ giống như con nhím xù lông lên như vậy chứ? Anh ta cũng sẽ không tính kế cô giống như Trình Thu Uyển.
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn biết tại sao tự dưng anh lại hỏi đến tôi và Cố Mặc Ngôn thôi, không phải tôi nghi ngờ ý của anh đâu, tôi…”
Trình Thư Nghỉ muốn giải thích rõ ràng nhưng lại bất lực, càng nói càng rối, cuối cùng cô dứt khoát nói lời xin lỗi: “Gia Huy, xin lỗi anh, tôi không nên phản ứng kích động như thế, chỉ là…
Chỉ là cô thật sự bị gài bãy đến sợ rồi. Trước đây Trình Thu Uyển giăng bẫy gài cô nhiều như thế sau đó trơ mắt đợi cô nhảy xuống, cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi mới khôn ra được.