Chương 900
Sau khi cố gắng kéo Trình Thu Uyển đang bất tỉnh lên xe của mình, Trình Thư Nghi đưa cô ta đến một căn hộ nhỏ của nhà họ Trình, hơn nữa còn gọi một bảo mẫu đáng tin cậy từ nhà họ Trình đến để chăm sóc cô ta.
“Giúp cô ta thay quần áo đi.” Sau khi dặn dò bảo mẫu một câu, Trình Thư Nghỉ xoay người vào phòng tắm tắm rửa, nước mưa hòa lẫn với mồ hôi, khiến cô cảm thấy trên người khó chịu vô cùng.
Sau khi tắm xong ra ngoài, bảo mẫu đã giúp Trình Thu Uyển thay quần áo xong rồi. Nhìn thấy Trình Thư Nghi, bảo mẫu cung kính hỏi: “Cô Trình, còn có việc gì cần làm không?”
“Đi nấu cháo đi.” Trình Thư Nghỉ khẽ đáp.
Sau khi trả “vâng” một tiếng, bảo mẫu khẽ cúi người và rời khỏi phòng.
Trình Thư Nghỉ nhìn Trình Thu Uyển đang nằm trên giường, cô siết chạy tay mình, trong mắt đầy sự lạnh lùng. Cô có cảm thấy chính mình tàn nhãn không? Không, cô không nghĩ như vậy, đây chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Đối xử nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, Trình Thu Uyển đã hơn một lần khiến cô hiểu được ý nghĩa của câu nói này. Tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão, cô nhất định không được mềm lòng!
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt đăm đăm lạnh như băng của Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời, cô ta có chút mê man không biết bây giờ mình đang ở đâu.
Nhưng cô ta vẫn nhớ mình đã gọi cho Tô Ninh Kiều trước khi cô ta bất tỉnh, vì vậy bà đã đưa cô ta đến đây sao?
Trình Thu Uyển nghĩ đến đây bèn đứng dậy muốn xem thử Tô.
Ninh Kiều có ở đây không. Nhưng ai ngờ, cô ta không nhìn thấy Tô Ninh Kiều ở trong phòng mà lại nhìn thấy Trình Thư Nghĩ.
Những ký ức không kể hết của trước đây chợt ùa về, cảm xúc của Trình Thu Uyển sụp đổ trong nháy mắt, Trình Thu Uyển hét lớn: “Đây là đâu? Cô ở đây làm gì?”
“Đây là căn hộ của nhà họ Trình, là tôi cứu cô về đây.” Trình Thư: Nghỉ cố gắng làm giọng mình dịu xuống, bây giờ cô vẫn chưa thể trở mặt với Trình Thu Uyển.
Để kế hoạch tương lai của cô được thực hiện suôn sẻ, cô phải khiến Trình Thu Uyển nghĩ rằng cô vẫn là một Tô Thư Nghi dễ dàng bị lừa như trước đây mới được.
“Cô có lòng tốt cứu tôi cơ à! Nếu không phải vì cô thì sao tôi lại rơi vào bước đường này? Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Sắc mặt Trình Thu Uyển vặn vẹo, to tiếng chất vấn Trình Thư Nghi.
Bây giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là hình ảnh Cố Mặc Ngôn đuổi cô ta ra ngoài, nhận thức này đã sắp ép cô ta phát điên rồi, sao.
còn nhớ mình phải giả vờ tốt bụng trước mặt Trình Thư Nghi nữa chứ.
“Là mẹ cô nhờ tôi đến biệt thự của nhà họ Cố đón cô.” Trình Thư Nghỉ kiên nhãn giải thích: “Bà ấy nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt.”
“Thật sự là Tô Ninh Kiều nhờ cô đến đón tôi ư?” Trình Thu Uyển nghe Trình Thư Nghỉ nói vậy mới bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy nghi ngờ.
Thật sự không phải Tô Thư Nghỉ tự biên tự diễn chuyện nhà hát kịch sao? Nếu không phải thì chuyện này không khỏi xảy ra quá trùng hợp mà.
*Ừ” Trình Thư Nghi gật gật đầu: “Nhưng không phải trước đó cô đã nói rồi sao? Chúng ta là bạn bè, cho dù mẹ cô không nhờ tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô như thế đâu.”
Khi Trình Thư Nghi nói những lời trái lương tâm, biểu cảm trên mặt vẫn rất chân thành. Đấu đá với Trình Thu Uyển một thời gian dài như vậy, không ngờ đã gầy dựng cho chính mình được một kỹ năng diễn kịch rồi, Trình Thư Nghỉ không khỏi thâm tự chế giễu bản thân trong lòng.