Ông Xã Chày Bửa

Chương 100

Sau câu nói của Mộ Thám...

Cả căn phòng im phăng phắc, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về phía Mạc Yến.

Sắc mặt Mạc Yến không khỏi cứng đơ ra...

Đây phải chăng chính là " việc tốt " mà Mộ Thám đã nói?

Bắc Tân Khởi thảnh thơi ngồi dựa vào thành sofa, liếc mắt nhìn qua phía cô, con ngươi càng lúc càng sẫm màu, nét mặt bình thản, không để lộ chút cảm xúc.

Theo luật chơi, Mạc Yến có thể đổi sang chọn " thật tâm thoại ".

Mạc Yến dĩ nhiên cũng muốn đổi, nhưng,nhưng nhìn cách chơi của Mộ Thám với Cố Y Nhiên, thì cô có thể thấy rõ là mình cũng sẽ không thể dễ dàng vượt qua, không chừng sẽ lại còn lâm vào tình cảnh xấu hổ hơn, ai biết Mộ Thám sẽ đưa ra câu hỏi như nào, và liệu cô có thể trả lời nổi không?

Cân đo đong đếm, Mạc Yến đành buông xuôi việc đổi hình phạt, vả lại yêu cầu đầu tiên cũng không phải quá  khó.

Tỏ tình thôi mà, đâu phải giết người phóng hỏa đâu mà phải sợ?

Không gian trong bar vốn hơi thiếu ánh sáng, vậy nên kiếm bừa một người để mà tỏ tình cũng không có vấn đề gì, bởi có khi đối phương còn chưa chắc đã nhìn rõ mặt mũi cô ra sao thì cô đã lượn mất rồi.

Mạc Yến tuy là không đến lỗi chơi quá lớn như Mộ Thám nhưng ở cấp độ như này thì vẫn chấp nhận được.

Do dự giây lát, đứng dậy, định bước ra ngoài, bỗng đâu bàn tay bị người ngồi cạnh cầm lấy và lôi lại ra sau, một giây sau, thân người nhỏ nhắn của cô đã ngồi lại vào vị trí khi nãy.

Còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen bao trùm trước mặt, dáng người cao lớn của Lục Thượng Hàn đã áp chặt vào người cô, ép cô dựa vào lưng sofa, đôi môi mỏng lạnh khẽ tiến đến bên môi cô...

Theo phản xạ, Mạc Yến giơ tay lên nhằm phản kháng, nghiêng đầu định tránh, nhưng Bắc Tân Khởi đã nhanh tay giữ chặt cằm cô lại, dùng thế mạnh áp đảo hoàn toàn mà tấn công, miệng thì cắn cắn chặt môi cô không buông.

Vâng, dùng từ cắn là không sai, đó như một sự trừng phạt giành cho Mạc Yến.

Buổi trưa, Mạc Yến cũng đã bị hắn hành y hệt như này, bờ môi sớm đã sưng mọng lên, giờ lặp lại thêm lần nữa, bờ môi cô đau rát,khó chịu vô cùng....

- Anh giúp em hoàn thành hình phạt này!

Bắc Tân Khởi rời khỏi bờ môi cô trong giây lát để thì thầm bên tai cô như vậy.

Toàn thân Mạc Yến khẽ run lên, đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn vào mắt hắn.

Không phải là xấu hổ, không phải là e ngại...mà là, tại sao cô phải cần hắn giúp? Cô đâu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân chứ? Cứ để hắn cắn môi cô thêm vài lần thì mai chắc cô khỏi cần bước chân ra khỏi cửa luôn mất.

Đây không phải là hắn giúp đỡ mà là đang trừng phạt cô thì đúng hơn?

Trừng phạt cô cái gì đây? Trừng phạt vì cô định đi tìm người để tỏ tình?

- Bắc. Tân. Khởi... Anh đứng dậy!

Mạc Yến giằng co nhằm thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Bắc Tân Khởi không để tâm, từng nụ hôn không ngừng đặt xuống bờ môi cô...

Mọi người trong phòng đều hừng hực khí thế mà theo dõi màn " trừng phạt ", nét hào hứng hiện rõ nơi ánh mắt, nơi khuôn mặt....

Bắc đại thiếu cuồng nhiệt như vậy, không sợ " người ta " đỡ không nổi sao?

Mộ Thám ngồi phía đối diện, mắt trừng trừng nhìn về phía hai người, ánh mắt thoáng qua một thứ cảm xúc khó biểu đạt thành lời.

" Dục vọng chiếm hữu ấy có lẽ chính bản thân Bắc Tân Khởi cũng không phát giác ra được đâu nhỉ?"

Cố Y Nhiên vốn ngồi sát cạnh Mạc Yến, giờ thấy cảnh nóng bỏng này thì cũng không khỏi thấy ngại mà đứng dậy rồi tìm đến ngồi cạnh Phàm Quân.

Phàm Quân không động thanh sắc mà quan sát mọi thứ đang diễn ra trong căn phòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nét quá độ.

Thứ cảm xúc này đã bị dồn nén đến mức độ kinh khủng như thế nào rồi để giờ bộc phát ra được hiệu quả như này?

Quả nhiên, ái tình là dựa vào sự kích động để mà bộc phát được ra...
Bình Luận (0)
Comment