Ông Xã Chày Bửa

Chương 4

- Chỉ vì công việc của bạn cô?

Ánh mắt anh lạnh lạnh nhìn cô, tiếng nói vẫn bình bình không cảm xúc mà mang chút hơi lạnh giá...

Cô xuất hiện trước mặt hắn chỉ bởi vì thành tích công việc của bạn ư?

- Tôi biết làm vậy là không đúng, tôi đưa Mi Na đến cũng không ngờ lại bắt gặp cảnh này, tôi chỉ định chụp tạm vài bức ảnh về anh là được, không ngờ lại gặp cảnh này, vừa xong thật chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Mạc Yến vội giải thích.

Bắc Tân Khởi nhìn cô, dường như đang đánh giá về tính chân thật trong lời nói của cô.

Mạc Yến bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cơ thể cô bắt đầu động đậy định đứng dậy.

Một cô gái bị một chàng trai bế như này, lại bị nhìn chằm chằm như thế, cảm giác rất kì quặc mà.

Bắc Tân Khởi chú ý đến từng cử chỉ của cô, bắt gặp sự hoảng loạn trong ánh mắt cô, tâm trạng hắn vui hơn hẳn.

Sau đó,cô nghe thấy hắn nói:

- Mạc Yến à, 10 lần thì có đến 9 lần việc tốt như này của tôi bị cô làm đứt đoạn, người ngoài không biết lại nghĩ rằng cô có ý đồ gì đó xấu với tôi đấy!

Tiếng nói của hắn âm trầm mang chút trêu cợt, cố ý nhấn mạnh hai chữ " ý đồ".

- Anh nghĩ nhiều quá rồi!

Cô lườm anh một cái,giọng điệu bình tĩnh hơn khá nhiều!

Tự cho mình là người đàn ông kim cương người người muốn cướp sao chứ?

- Oh thế không phải thật à?

Anh nhìn cô không chớp mắt,giọng điệu có chút gì đó thất vọng.

- Tất nhiên là không phải rồi!

Cô nghiêm nghị nhìn anh, cô đối với người đàn ông như anh không có chút cảm xúc nào cả.

Bắc Tân Khởi cười nhạt nhạt,bế cô đi về phía căn phòng khi nãy hắn ở cùng Tô Y Y.

Cái câu nói lúc nãy, tất nhiên chỉ là nói đùa... Nhưng bao nhiêu lần có phụ nữ tìm cách tiếp cận hắn là y như rằng sẽ bị Mạc Yến bắt gặp.

Hắn cũng không lí giải nổi sao lại có sự trùng hợp như vậy nữa.

Thân phận cao quý,tướng mạo xuất chúng,chủ định rằng hắn khác người...

Khi xưa, còn ở trong nước, thường hay có phụ nữ chủ động tiếp cận hắn nhưng lần nào cũng bị Mạc Yến bắt gặp.

Mà chỉ cần cô xuất hiện thì những cô gái muốn dụ dỗ hắn đều chịu thua...

Còn bắt hắn diễn cảnh nóng bỏng với những cô gái khác trước mặt Mạc Yến thì hắn cũng không làm được.

Bế cô vào trong phòng,đặt cô lên giường,quay người đi lục tìm đồ dùng thuốc thang các loại.

Mạc Yến ngồi trên giường,ánh mắt nhìn tấm ga trải giường trắng tinh... Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh Tô Y Y khi nãy mải mê khêu gợi hắn, trong lòng nảy sinh cảm giác ghê tởm, nhổm người dậy, cô chuyển sang ghế ngồi.

Bắc Tân Khởi tìm thấy thuốc,đến bên cô,thấy cô chuyển chỗ ngồi, ngây người chút nhưng cũng không nghĩ gì khác.

Mở hộp đựng thuốc,cúi xuống bên cạnh cô,bàn tay anh nhấc chân cô lên.

Bình thường Mạc Yến rất thích đi giày bệt,không mấy khi đi giày cao gót,nhất là thể loại gót nhọn này lại càng ít đi... Đôi giày này là mẹ cô mua cho,ngày thường đều vứt trong góc tủ, tối nay là lần đầu cô đi đôi giày này nên càng không quen.

Thế nên khi nãy ngã một cái càng thêm đau, mắt cá chân giờ xưng vù lên.

- Không quen đi giày cao gót thì đừng học đòi đi đôi cao như vậy!

Kiểm tra qua vết thương của cô,quay người tìm thuốc trong hộp thuốc,khẩu ngữ như trâm trọc lại như trách móc về sự vô ý của cô.

- Vâng.

Cô đáp lại một cách vô thức, tâm trí vẫn đang nghĩ đến cảnh cô bắt gặp khi nãy.

- Lần sau nếu muốn đến thì nhớ báo trước cho tội!

Hắn giúp cô bôi thuốc,giọng nói trầm ấm lại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

- Vâng!

Cô vẫn trả lời trong vô thức như vậy, anh nói gì cô đều nghe.

Bắc Tân Khởi cảm thấy lời nói của mình không chút trọng lượng đối với cô, bàn tay dừng lại việc bôi thuốc,ngước mắt, thấy cô đang thất thần suy nghĩ việc gì đó... tay dùng lực ấn mạnh chỗ bị thương...

Bất ngờ bị đau, sắc mặt Mạc Yến trắng bệch,kêu lên vì đau.

Cô lườm anh,chỉ trích anh:

- Bắc Tân Khởi anh đang trả thù tôi sao?

- Trong đầu cô đang nghĩ đến ai?

Hắn cũng không phủ nhận, nheo nheo mày, giọng điệu đầy vẻ không quan tâm.

Liên quan gì anh chứ?

Một loạt ánh lườm sắc nhọn từ cô tấn công hắn, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên...

Cuối cùng cô cũng không nói ra...

- Ngoan nào, rất nhanh sẽ hết đau thôi!

Hắn hài lòng trước sự nhẫn nhịn của cô,giơ tay ra vỗ vỗ đầu cô như đang vỗ về thú cưng của mình vậy... lại tiếp tục xoa thuốc cho cô.

Mạc Yến tức giận chỉ muốn đạp cho hắn một phát...

Vuốt ve con chó con mèo sao?

Động tác này thật quá đáng mà!

- Để tôi tự làm được rồi!

Bàn tay cô chặn tay hắn lại, định đẩy tay hắn ra... Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đặt ra chỗ khác,đặt chân cô lên đùi hắn, tiếp tục xoa thuốc.

Động tác tự nhiên,khiến cô ngây người, ánh mắt cô nhìn vào vết giày cao gót in trên chiếc quần là lượt phẳng phiu của hắn.

Mạc Phi còn nhớ rất rõ, hắn rất sợ bẩn.

Bắc Tân Khởi dường như không mấy để tâm chuyện đó, tập trung xoa vết thương cho cô, rồi băng bó vết thương hết sức cẩn thận.

Đứng dậy, phủi phủi vết bui trên quần, cúi xuống bế cô bước đi ra phòng ngoài.

- Tôi tự đi được!

Mạc Yến vó chút không quen khi bị anh bế,mặc dù lúc nhỏ không ít lần bị anh bế như thế....Nhưng giờ lớn cả rồi, tự nhiên bị một người đàn ông bế trong lòng như vậy,cô ngại.

- Đâu phải tôi chưa bao giờ bế cô chứ!

Hắn nói vậy rồi tiếp tục bước đi.

Mạc Yến cảm giác như danh tiết của mình đang bị hủy hoại nghiêm trọng...

Đó đều là chuyện của những năm mấy tuổi rồi chứ?

Bây giờ cô lớn rồi,không còn là bé gái ngày xưa nữa...

Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của cô, đôi môi mỏng ẩn hiện nụ cười vui vẻ.

Cô gái hắn đang ôm trong lòng đã lớn lên nhiều,có vẻ gầy hơn trước nhưng vẫn vô cùng mềm mại, ôm cô trong lòng như ôm một cục bông mềm mềm, cảm giác rất tuyệt!

Hai người đi trong im lặng, bước từng bước trên hành lang của chiếc du thuyền. Bước đến cửa phòng lớn thì vừa hay lại gặp mấy người bạn của hắn.

- Xong việc nhanh vậy á?

Không nhìn rõ mặt người con gái hắn ôm trong lòng, vẫn nghĩ đó là Tô Y Y, Mộ Thám cười cợt trêu chọc.

Câu trêu trọc khiến Mạc Yến rất ngại,trong lòng có chút không vui.

Cô không thích người khác coi cô giống như những cô gái tìm mọi cách tiếp cận hắn kia.

Sắc mặt không vui, cô từ từ quay mặt lại nhìn người vừa mở lời trêu chọc.

Mộ Thám nhìn khuôn mặt cô,ngây người ra mất một lúc,ánh mắt nhìn sang Bắc Tân Khởi,chầm chậm nói:

- Khẩu vị của cậu càng lúc càng tạp rồi!

Sắc mặt Bắc Tân Khởi đen xì xì, hận một lỗi không thể ra tay đấm Mộ Thám một đấm.

Dám coi hắn là kẻ ăn tạp ư?
Bình Luận (0)
Comment