- Đi nấu cơm đi, đói chết được!
Bắc Tân Khởi nhếch môi cười,đi ngang qua cô thì tiện tay kéo cô hướng về phía phòng bếp.
- Nhưng em ăn rồi!
Mạc Yến trả lời rất hồn nhiên.
Mặt Bắc Tân Khởi lập tức biến sắc.
Nha đầu thối, hắn ở nhà đợi cô lâu vậy,mà cô lại không quản hắn mà tự mình ăn trước ở bên ngoài?
- Anh vẫn chưa ăn sao?
Mạc Yến lại thản nhiên hỏi hắn như vậy.
Bắc Tân Khởi: "...."
Mạc Yến không động thanh sắc mà quan sát thần sắc của hắn, hỏi tiếp:
- Anh đang đợi em về ăn cơm?
Bắc Tân Khởi dùng ánh mắt lạnh như băng dày 7 lớp mà nhìn cô, không thèm nói gì khác.
- Giờ đã hơn 8 giờ rồi...
Mạc Yến nhìn đồng hồ treo tường, nhẹ nhàng nhắc nhở...
- Làm cơm!
Bắc Tân Khởi nói đúng hai từ rồi lôi cô vào bếp.
Mạc Yến vốn có thể từ chối nhưng cô không làm vậy.
Thôi, nể mặt hắn chịu đói bụng mà đợi cô lâu vậy, cô đành miễn cưỡng làm người tốt bụng vậy.
Bắc Tân Khởi đi cạnh cô, lặng lẽ nhìn cô.
Thật ra, ở bên cạnh Mạc Yến, hắn vẫn thích cái cách mà hai người đối xử với nhau bây giờ, rất thoải mái!
Thái độ của cô bây giờ so với thái độ khi mà hắn mới về nước dễ thương hơn nhiều.
Hai người họ, kẻ trước kẻ sau vào bếp, Mạc Yến bất ngờ phát hiện trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, rau củ quả... tươi mới.
Đây là đồ mà Bắc Tân Khởi đi mua về?
Cô có chút khó tưởng tượng ra cảnh Thái tử gia bước vào siêu thị mua đồ,chỉ nghĩ thôi mà cô đã không thể nhịn cười.
Lấy ra chút hải sản,định làm một bữa cơm thịnh soạn cho hắn, bỗng Bắc Tân Khởi ra tay ngăn lại:
- Nấu mì thôi là được!
Đang cúi người lựa đồ ăn trong tủ lạnh, nghe hắn nói vậy, cô ngây người ra.
Người này hôm nay bị ấm đầu hay sao á?
Bao đồ ngon vậy thì không ăn lại đòi ăn mì tôm?
Có chút nghi nghi về hành vi của hắn, còn chưa kịp vặn vẹo gì thì đã lại nghe hắn bình thản tiếp lời:
- Em không nghe nhầm đâu, nấu đi!
Mạc Yến đần người ra nhìn vào mặt hắn, cuối cùng rút ra kết luận:
" Người này hiện đang bị sốt, ấm đầu!"
Khó hiểu thì khó hiểu, cô vẫn vào bếp nấu mì theo yêu cầu của hắn.
Thân hình siêu mẫu của hắn đứng dựa vào vào một chiếc bàn, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô, nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của cô, hắn cất tiếng:
- Nếu việc tìm phòng không được thuận lợi, thì cứ ở lại đây!
Động tác trên tay Mạc Yến khẽ khựng lại, ánh mắt có chút thất thần.
- Bao ăn bao ở, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, cả đời này cũng không vấn đề gì, lại không ai thu tiền nhà nữa!
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên...
Nghe hắn nói vậy trong lòng cô có chút chút cảm động...
Thế nhưng sự cảm động ấy nhanh chóng tiêu tan khi nghe câu hắn nói tiếp đó.
Lặng lẽ nhìn cô, hắn chậm rãi bổ sung thêm:
- Ở đây thiếu người phụ trách 3 bữa cơm, e ở lại khá thích hợp!
Mạc Yến cáu...
Ý hắn là muốn cô ở lại làm người giúp việc?
Hắn nhịn cười nhìn biểu cảm đáng yêu trên khuôn mặt cô, giơ tay chỉ nồi nước đang sôi sủi bọt:
- Nước sôi rồi!
- Em. Sẽ. Suy. Nghĩ!
Cô khẽ lườm hắn, bình thản đáp lại, rồi tiếp tục chăm chú nấu mì....
....
Cặp đôi này ngày càng đáng iu ý