Ông Xã Chày Bửa

Chương 47

Bắc Quân Phát trước cũng ở trong nước một thời gian, Bắc gia và Mạc gia lại thân thiết như vậy nên Mạc Yến cũng khá là quen thân với hắn.

Nhưng sau này, Bắc Quân Phát ra nước ngoài thì cô cũng không còn giữ liên lạc nữa... và hắn cũng không giống như Bắc Tân Khởi thi thoảng trở về nước.

Mạc Yến ngồi đọc, tham khảo tài liệu suốt cả ca chiều...

Đúng 5 giờ, cánh cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, Bắc Tân Khởi bước ra, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái, đi luôn xuống dưới lầu.

Mạc Yến liếc mắt nhìn theo, nghĩ đến cuộc gọi khi sáng.

Hắn đi hẹn hò với cô gái đó?

Bắc Tân Khởi không phải là gì đó của cô,việc của hắn,cô cũng không có quyền hỏi,cũng chả muốn hỏi.

Tan ca, Mạc Yến một mình đi dạo ở mấy dãy phố xung quanh công ti để cho quen đường, sau đó cô bắt xe bus trở về biệt thự.

Bắc Tân Khởi rời khỏi công ti, lái xe tới một quán bar ngay trung tâm thành phố.

Hoàng Thành - nơi giải trí vui chơi của giới quý tộc,nơi này được thiết kế, trang trí hệt như tên gọi của nó, hào hoa, sang trọng, tùy tiện bất kì một góc nào cũng được bài trí rất đẹp rất tinh tế.... Đến nơi này toàn bộ đều là những nhân vật có máu có mặt trong giới thượng lưu.

Bắc Tân Khởi đến nơi thì Mộ Thám và Phàm Quân đã ngồi đợi ở đó từ sớm rồi. Đi cùng họ còn có Mộ Kỳ Ân.

Mộ Kỳ Ân trang điểm theo nối trang điểm phục cổ,kết hợp với bộ lễ phục màu trắng trang nhã, mặc dù rất đẹp nhưng lại có vẻ như không hợp lắm với nơi này.

Mộ Kỳ Ân lặng lẽ ngồi đó, hệt như một vị công chúa cao quý...

- Tân Khởi!

Thấy hắn xuất hiện, cô ta vội đứng dậy, chạy đến bên hắn,đôi tay mềm mại khoác lấy khuỷu tay Bắc Tân Khởi.

Hắn chỉ "ukm" một tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm.

- Lúc trước sao em không thấy ai bảo là anh sẽ đến đây?

Mộ Kỳ Ân đi cạnh hắn,tiến về chỗ mà Mộ Phàm và Phàm Quân đang ngồi, nụ cười tươi tắn tựa như đóa sen chớm nở.

- Sát giờ mới quyết định đến!

Giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt như vậy, đến ngồi xuống bên cạnh Mộ Thám.

Mộ Kỳ Ân cũng ngồi xuống ngay sát cạnh hắn.

Bắc Tân Khởi chỉ liếc nhìn cô ta một cái... rồi lại quay sang hỏi Phàm Quân:

- Các ông sao lại đến đây?

Nhà của họ đều ở thành phố C, gặp nhau ở đây hoàn toàn là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Phàm Quân không trả lời, khẽ lắc lắc li rượu trong tay, hỏi ngược lại:

- Nghe nói tiểu thanh mai cũng đến đây rồi?

Khóe môi Bắc Tân Khởi khẽ giật giật, cả chuyện này cũng biết?

- Muội muội nhà hàng xóm cũng đến sao?

Nghe vậy Mộ Thám có vẻ rất phấn khích, mắt sáng rực như ánh sao.

Bắc Tân Khởi tặng lại cho Mộ Thám một tràng lườm dài:

- Muội muội cũng là từ để ông gọi à?

Mộ Thám cũng không thèm quản ánh mắt lạnh băng của hắn, quay qua Phàm Quân, đôi mắt đào hoa đầy ánh cười, nói lớn:

- Mộ Thám, hai chúng ta cùng đi trêu thanh mai muội muội đê....!

- Tôi không thiếu thốn tình cảm như cậu đâu!

Phàm Quân đáp lại đầy vô tình,liếc mắt nhìn qua phía Bắc Tân Khởi.

Bắc Tân Khởi giả vờ giơ chân đá vào mông Mộ Thám.

- Cút về ôm người đàn bà của ông đi!

- Ông không biết tôi đang thời kì đơn thân gối chiếc sao?

Sự phấn khích trong ánh mắt Mộ Thám vẫn chưa tan bớt đi chút nào.

Bắc Tân Khởi dùng ánh mắt lạnh tựa băng dày chục tấc mà lườm Mộ Thám

- Đi tìm đàn ông thì cũng không ai cản cậu đâu!

Mộ Thám ngơ người giây lát,sau cùng hét lên đầy phẫn nộ.

- Cút!

Mộ Kỳ Ân ngồi một bên, hoàn toàn nằm ngoài cuộc nói chuyện giữa họ... chỉ nghe được mỗi hai từ

" thanh mai ".

Nha đầu trong "truyền thuyết" cũng đến đây sao??
Bình Luận (0)
Comment