Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

Chương 10

Edit: Đàm Nhật Vi

Beta: Vee

“Đối với Tiểu Xuyên, Tiểu Nhã vô cùng quan trọng, nhưng chúng tôi cũng biết, như vậy không có nghĩa là Tiểu Nhã nhất định phải gả cho Tiểu Xuyên. Chúng tôi mời giáo sư Phùng qua đây, chỉ đơn thuần là muốn chứng minh với hai người, giữa hai đứa nhỏ có một tình cảm đặc biệt, cũng vì tình cảm này nên mới kết hôn.”

“Tất nhiên là, nếu hai người không đồng ý hôn sự này, chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu. Nhưng nếu hai người có thể cho Tiểu Xuyên cơ hội, Bạch gia sẽ vô cùng cảm kích. Tôi và bố Tiểu Xuyên nhất định sẽ đối xử với Tiểu Nhã như con gái, bảo vệ con bé giống như bảo vệ Tiểu Xuyên."

“Hơn nữa, chúng tôi bảo đảm, nếu một ngày Tiểu Nhã cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở Bạch gia nữa, con bé có thể tùy ý rời đi.”

Bố mẹ Bạch Xuyên và giáo sư Phùng đã rời đi một thời gian, nhưng tâm tình Mộc Nhược Chu và vợ ông vẫn không thể nào bình tĩnh, họ ngồi yên, trong đầu quanh quẩn những câu nói kia của mẹ Bạch Xuyên.

Họ đều là cha mẹ, có thể yêu quý Bạch Xuyên giống như cha mẹ nó. Không những thế Bạch Xuyên còn là đứa trẻ họ tận mắt nhìn nó lớn lên, nhìn thấy Bạch Xuyên đối với con gái mình có cảm tình, họ cũng rung động. Bạch Xuyên là người có chứng tự kỷ, thằng bé thích, sẽ tự bước ra, dũng cảm đối mặt với thế giới.

Hiển nhiên, người nhà Bạch Xuyên cũng giống như họ, cũng không cho rằng hôn nhân này sẽ duy trì lâu dài, họ sẵn sàng cho Tiểu Nhã rời đi. Giống như hai vợ chồng ông sợ con gái vì hôn nhân này mà tổn thương, bọn họ làm sao không sợ Bạch Xuyên bị tổn thương.

Nhưng qua lời nói của mẹ Bạch Xuyên, dường như đã giao quyền quyết định cuộc hôn nhân này cho Tiểu Nhã. Nhìn vào tình cảm của Bạch Xuyên dành cho Tiểu Nhã, cuộc hôn nhân này nó sẽ không chủ động muốn chia tay, còn Tiểu Nhã có thể tùy ý rời đi, điều này có nghĩa, họ đã ngầm đồng ý khả năng Tiểu Nhã sẽ gây tổn thương cho Bạch Xuyên. Có thể thấy họ cực kỳ tin tưởng, cũng cực kỳ thành ý. Trong lòng Mộc Nhược Chu chỉ cảm thấy nặng trĩu.

“Trời… Bố mẹ ở nhà sao?!” Mộc Tiểu Nhã bị dọa kêu lên. Cô vừa mới về đến nhà, thấy trong nhà tối đen, còn tưởng rằng bố mẹ đang ở trường trông tiết tự học buổi tối, ai ngờ bật đèn lên, liền thấy hai đại ôn thần ngơ ngác ngồi trên sô pha, dọa cô một trận mồ hôi lạnh.

“Làm gì mà không bật đèn, làm con hết cả hồn.” Mộc Tiểu Nhã vỗ vỗ lồng ngực, cả người hết sức lực, nằm ườn trên sô pha.

Mộc Nhược Chu liếc mắt xem con gái không có chút hình tượng nằm trong phòng khách, tâm tình vốn đã phức tạp, lại càng phức tạp. Con bé này ở nhà có bộ dáng khó coi, sao có thể chen qua thế giới vài tỷ dân, chạy đến thế giới của Bạch Xuyên? Bạch Xuyên sao có thể bị con bé này hấp dẫn, từ thế giới riêng của mình bước ra bên ngoài.

“Mẹ, buổi tối ăn gì vậy, chạy một buổi trưa, con sắp chết đói rồi.” Chiều nay cô cùng Phương Hủy đi xem một lúc hơn mười địa điểm, không hề có một cái thích hợp, cuối cùng mệt đến nỗi không muốn ăn cơm, giờ về tới nhà, Mộc Tiểu Nhã mới muốn ăn uống.

“Mẹ đi nấu cho con bát mì.” Thẩm Thanh Di bất đắc dĩ đứng lên.

“Cảm ơn mẹ, thêm hai quả trứng gà nhaaa.”

Thẩm Thanh Di đi vào phòng bếp, đưa đồ ăn mua lúc chiều bỏ vào tủ lạnh, rồi đơn giản nấu ba bát mì.

Ăn xong, Mộc Tiểu Nhã mới khôi phục lại chút sức lực, cô chủ động đứng lên dọn bát đĩa, rửa sạch. Dọn xong phòng bếp, Mộc Tiểu Nhã xoa xoa tay đi ra ngoài, bỗng nghe bố nói một câu: “Sắp xếp thời gian, đưa Bạch Xuyên chính thức tới đây gặp mặt.”

“?!” Mộc Tiểu Nhã sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, “Bố, bố đồng ý hôn sự của con và Bạch Xuyên sao??.”

“Hừ!” Mộc Nhược Chu hừ hừ đi vào thư phòng, mắt không thèm liếc Mộc Tiểu Nhã một cái, như thể người vừa nói không phải là ông.

“Mẹ?” Mộc Tiểu Nhã lại hỏi.

“Đi sắp xếp đi.” Thẩm Thanh Di cười, chiều nay khi bố mẹ Bạch Xuyên rời đi, bà liền biết chồng bà sẽ đồng ý.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.” Mộc Tiểu Nhã chạy tới ôm chặt lấy mẹ. Cho dù là đời trước hay đời này, cho dù là cô quyết định ra nước ngoài du học phát triển, hay là tiền trảm hậu tấu, tự mình quyết định chung thân đại sự, bố mẹ luôn vậy, không hề ép buộc cô, yêu quý cô.

***

Trở về phòng, Mộc Tiểu Nhã chuẩn bị gọi điện tới Bạch gia, nói với họ bố mẹ cô đã đồng ý. Nhưng khi vừa mở danh bạ, ngón tay Mộc Tiểu Nhã dừng lại một lát ở tên mẹ Bạch Xuyên, cuối cùng ấn gọi Bạch Xuyên.

Ý niệm của Mộc Tiểu Nhã còn chưa kịp chuyển, điện thoại đã chuyển trước.

“Tiểu Nhã.” Âm thanh Bạch Xuyên nhu hòa mà trầm thấp, nghe không giống lúc đối mặt nói chuyện với cô, thanh âm Bạch Xuyên lúc này, giống như anh đang ghé vào tai cô yên tĩnh nói chuyện.

“Bạch Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh, còn cần anh nói lại cho người nhà nữa.” Mộc Tiểu Nhã nói.

“Tiểu Xuyên.”

“Sao vậy?” Mộc Tiểu Nhã bất ngờ.

“Hôm qua em… gọi anh là Tiểu Xuyên.” Thanh âm Bạch Xuyên lộ ra một chút bướng bỉnh mơ hồ.

“…”  Mộc Tiểu Nhã nhịn không được đỡ trán, gia hỏa này không phải không để ý đến cách xưng hô hay sao, sao giờ lại so đo với cô. Tuy trong lòng có chút bất đắc dĩ, Mộc Tiểu Nhã vẫn theo ý Bạch Xuyên sửa lại xưng hô: “Tiểu Xuyên.”

“Ừ.” Bạch Xuyện đầu tiên nghiêm trang lên tiếng, sau đó mới hỏi, “Muốn anh truyền đạt việc gì?”

“Bố mẹ em đồng ý hôn sự của chúng ta, anh bảo bố mẹ sắp xếp chút thời gian đi nhé.” Mộc Tiểu Nhã nói.

“Được.” Nói xong, Bạch Xuyên tắt rớt điện thoại.

Đã không có biểu đạt vui sướng, cũng không có thái độ kinh ngạc, thậm chí còn có chút thiếu quy tắc. Tuy Mộc Tiểu Nhã có một chút mệt, nhưng lại nghĩ, với tính cách của Bạch Xuyên, có thế làm được vậy đã là không tồi, đâu thể ép anh lễ nghĩa chu đáo như người bình thường.

Bên này Mộc Tiểu Nhã đã bình thường trở lại, bên kia Bạch Xuyên lại ngây ngẩn cả người, anh ôm di động, phát ngốc trong phòng ngủ hơn mười phút mới tiếp nhận được tin tức vừa rồi. Sau đó không một lời, xoay người, đi xuống lầu.

“Nhị…Nhị thiếu?” Chú Lý chuẩn bị mang trái cây lên lầu thì thấy Bạch Xuyên, ông hét to, làm ba người Bạch gia đang nói chuyện trong phòng khách quay người nhìn lại đây.

Bạch Xuyên không để ý tới chú Lý, chỉ chuyên chú đi xuống bậc thang, anh từng bước một đi tới, vững vàng mà thong thả, nếu lúc này có ai tính giờ, sẽ phát hiện ra, Bạch Xuyên sử dụng thời gian giống nhau để xuống từng bậc thang.

Mọi người không dám chen ngang, ngừng thở chờ anh xuống dưới, mãi tới khi bước tới bậc thang cuối cùng, Bạch Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt nhìn về phía phòng khách.

Bố mẹ Bạch cùng Bạch Tranh, ba người ngay lập tức cảm thấy khẩn trương. Ly trà hoa trong tay Bạch Tranh cũng không dám buông xuống, sợ âm thanh nhỏ sẽ kích thích đến Bạch Xuyên, vẫn luôn cầm thật vững.

Tới tìm chúng ta sao?

Đúng vậy đó.

Mãi cho đến khi Bạch Xuyên dừng trước mặt ba người họ, họ mới dám kết luận như vậy.

“Tiểu Xuyên?” Bạch Xuyên bỗng nhiên chủ động tìm họ, Lý Dung kích động đến thanh âm cũng run rẩy, bà thật cẩn thận hỏi, “Con tìm chúng ta sao?”

Bạch Xuyên chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn di động vẫn luôn cầm trong tay, sau đó đại não mới phản ứng, trả lời: “Tiểu Nhã nói, bố mẹ em ấy đồng ý, bảo, mọi người sắp xếp thời gian.”

“Cái gì, bố mẹ Tiểu Nhã đồng ý?! Bọn họ đồng ý?” Quá mức kích động, Lý Dung quên mất phải chú ý âm lượng.

“Nhỏ giọng thôi, đừng làm Tiểu Xuyên sợ.” Bố Bạch và Bạch Tranh khẩn trương nhắc nhở.

Lý Dung cũng tự thấy hoảng sợ, che miệng nhìn Bạch Xuyên, sợ dọa đến Bạch Xuyên khó khăn lắm mới chủ động tìm họ nói chuyện.

“Sắp xếp thời gian.” Bạch Xuyên không có sợ hãi, anh chẳng những không sợ hãi, thậm chí còn lặp lại câu nói của mình.

“Cái gì?”

“Sắp xếp thời gian?” Bạch Xuyên nhíu mày.

“À, đúng đúng đúng ~ được, mẹ biết rồi.” Lý Dung vội vã đáp ứng.

Biểu tình Bạch Xuyên buông lỏng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lý Dung, không nói lời nào, cũng không rời đi.

“…” Lý Dung không rõ nguyên nhân, nghi hoặc nhìn chồng cùng con trai mình.

“Sắp xếp thời gian.” Bạch Tranh nhắc nhở.

Không phải đã đồng ý rồi sao? Lý Dung đầu tiên sửng sốt, cũng may phản ứng mau, lập tức hiểu: “Sắp xếp, đúng rồi, sắp xếp thời gian, giờ sắp xếp ngay đây.”

Lý Dung lấy di động, một bên tra ngày, một bên nói với chồng cùng con trai lớn: “Hai người khi nào có thời gian rảnh?”

“Tôi đi hỏi trợ lý.” Bạch Quốc Du gọi cho trợ lý.

“Con hỏi thư kí.” Bạch Tranh gọi Lý Thư.

“Thứ bảy có rảnh không?” Lý Dung hỏi.

“Không được, thứ bảy tôi hẹn Lý tổng bàn chuyện hợp tác” Bạch Quốc Du nói.

“Chủ nhật?”

“Chủ nhật con đi Bắc Kinh công tác.” Bạch Tranh lên tiếng.

“Lùi lịch hết cho tôi.” Lý Dung nhíu mày, hợp tác với chả công tác, có thể quan trọng bằng hôn sự con trai bà hay sao.

“Lùi!” Nữ chủ nhân lên tiếng, hai cha con nào dám phản bác, đồng thời nói với trợ lí / thư ký ở đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại.

“Vậy thứ bảy hay chủ nhật?” Lý Dung hỏi lại.

“Gì cũng được.”

“Thế thì thứ bảy đi, tôi sẽ đặt món ở nhà hàng Khải Duyệt.” Nói xong, Lý Dung tìm số giám đốc nhà hàng Khải Duyệt, đặt món vào chiều thứ bảy.

“Xong rồi, thứ bảy này, 7 giờ tối, tại nhà hàng Khải Duyệt, phòng Hoa Hảo Nguyệt Viên.” Xác định xong chỗ ngồi, Lý Dung liền nói thời gian địa điểm cho Bạch Xuyên.

Tiếp nhận tin tức xong, Bạch Xuyên vừa lòng, xoay người đi không chút lưu luyến.

Ba người Bạch gia cứ vậy nhìn Bạch Xuyên trở về phòng ngủ, mới không thể tin tưởng nhìn nhau.

“Có phải Tiểu Xuyên vừa chủ động tìm chúng ta nói chuyện hay không?” Lý Dung thực không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

“Đúng, còn nói nhiều câu.” Bạch Quốc Du cũng kích động.

“Mỗi một câu trả lời đều chỉ cần năm giây để phản ứng.” Bạch Tranh vẻ mặt vui mừng. Thế này cũng coi như đuổi kịp cách đối xử của em t

trai với Mộc Tiểu Nhã.



Trở lại phòng ngủ, Bạch Xuyên ngồi ở ghế trên ban công, mở di động, đem tin tức vừa rồi biên tập thành văn bản, đưa vào cửa sổ khung chat. Lại đọc ba bốn lần, xác định dấu chấm câu cũng chưa sai mới đem tin tức gửi đi. Gửi xong, lại nhìn chằm chằm di động, chờ bên kia hồi âm.

Dường như Mộc Tiểu Nhã đang bận, không trả lời lại ngay, cũng may Bạch Xuyên cũng không sốt ruột, anh cầm di động, kiên nhẫn chờ.

Rốt cuộc, khoảng hai mươi phút sau, di động một lần nữa sáng lên, đôi mắt Bạch Xuyên cũng sáng cùng.

Mộc Tiểu Nhã: Nhanh như vậy đã sắp xếp xong rồi sao?

Bạch Xuyên: Ừ.

Mộc Tiểu Nhã: Được, lát em nói với bố mẹ.

Bạch Xuyên: Ừ.

Mộc Tiểu Nhã: Vậy thứ bảy gặp lại.

Bạch Xuyên: Ừ.

Mộc Tiểu Nhã: Anh không thể dùng từ nào khác ngoài ‘ừ’ sao?

Bạch Xuyên nhìn tin nhắn khoảng 10 giây, sau đó bỗng nhiên bật chế độ "từ điển Baidu": Đúng vậy, đã biết, tôi sẽ đến, gặp lại sau, không gặp không về, OK, see you…

Mộc Tiểu Nhã vốn tưởng Bạch Xuyên không biết, nhưng khi thấy một loạt từ thay thế, liền dở khóc dở cười, gửi đi tin nhắn đầy dấu chấm biểu đạt cảm xúc phức tạp của mình.

Bạch Xuyên: Xem không hiểu.

Không có chữ viết, Bạch Xuyên không hiểu tin nhắn này của Mộc Tiểu Nhã có ý gì.

Mộc Tiểu Nhã: Khen anh đáng yêu đó.

Đôi mắt Bạch Xuyên lập tức sáng lên: Cảm ơn.

“Phụt ~~” Trong phòng ngủ Mộc gia, Mộc Tiểu Nhã với một mái tóc ẩm ướt, nhìn thấy tin nhắn của Bạch Xuyên, ngã xuống giường cười.

Trước kia cô cũng không biết Bạch Xuyên đáng yêu như vậy.

Ý nghĩ vừa xẹt qua, Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc phát hiện, hình như kể từ sau khi cô lên đại học, cô rất ít khi chú ý đến Bạch Xuyên. Nếu như tăng theo cấp số cộng của cả hai đời, thì nhiều ít cũng phải tầm tám năm rồi.
Bình Luận (0)
Comment