Ông Xã Hợp Đồng

Chương 1

Quán café dưới tầng vương quốc thẩm mỹ Carlin, Vạn Tố Y lặng lẽ ngồi chờ chồng mình là Lương Dần đến.

Sáng nay, cô bị đuổi việc khỏi vương quốc thẩm mỹ Carlin, thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc công ty kiêm cấp trên của cô – Lý Nhược Hàm đứng trước mặt cô dõng dạc tuyên bố: “Cô biết tại sao cô làm việc xuất sắc mà tôi lúc nào cũng nhằm vào cô không?”

“Nói thật cho cô biết, ba năm nay Lương Dần không chạm vào cô, không phải là anh ấy tin lời bác gái nói mệnh của cô xấu, hai người phải chia phòng ba năm. Mà là vì người anh ấy yêu là tôi, nhưng tôi có nỗi khổ riêng không thể lấy anh ấy, nhưng trên danh nghĩa anh ấy vẫn phải tuyên bố mình đã có vợ, thế nên mới lấy cô, bây giờ vấn đề giữa chúng tôi đã giải quyết xong rồi, cô cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.” Lý Nhược Hàm vừa tàn nhẫn vừa đắc ý nói cho Vạn Tố Y biết những sự thật này.

Tay chân Vạn Tố Y lạnh lẽo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Hàm.

“Không tin sao? Vậy cô cứ đợi xem hôm nay Lương Dần có đề cập đến chuyện ly hôn với cô không.” Lý Nhược Hàm vênh cằm kiêu ngạo, ngón tay gõ xuống mặt bàn nói: “Để cô sống cuộc sống giàu sang ba năm là hời cho cô rồi, nhưng ngay hôm nay cô hãy mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”

Chỉ nửa ngày, Lương Dần liền hẹn Vạn Tố Y nói chuyện.

Lúc này Lương Dần xuất hiện ở cửa quán café, trực tiếp đến ngồi ở đối diện Vạn Tố Y.

“Tố Y, chúng ta sống rầy rà đã ba năm rồi, đã đến lúc mở ra cho hôn nhân của chúng ta một khởi đầu mới rồi.” Sau khi Lương Dần ngồi xuống, ngón trỏ của hai tay đan xen đặt trên đầu mũi, vừa thành khẩn vừa khó xử nói với cô.

Vạn Tố Y bình tĩnh nhìn Lương Dần, hắn như vậy, mỗi biểu cảm đối với cô mà nói đều vô cùng giả dối, cô ngắt lời hắn, nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Lương Dần chấn động, đôi mắt điềm tĩnh không dám tin Vạn Tố Y có thể nói ra những lời này.

“Anh không cần nhìn tôi như vậy, trong mắt anh, anh cho rằng tôi không thể sống thiếu anh, nhưng thật ra không phải.” Vạn Tố Y cười nhạt, cầm ly cà phê trên bàn uống một ngụm, vị đắng liền tràn ra khóe môi: “Kết hôn là anh đề xuất, ly hôn để tôi nói, rất công bằng.”

Lương Dần không ngờ Vạn Tố Y sẽ chủ động đề nghị ly hôn,, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, chậm rãi nói: “Vậy được, có thời gian chúng ta làm thủ tục ly hôn đi cho xong, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, coi như phí bồi thường.”

“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp ở Cục dân chính.” Vạn Tố Y sờ túi xách của mình, nét mặt không chút đau buồn đứng dậy, đi được vài bước rồi quay lại: “Anh nói anh muốn bồi thường cho tôi?”

“Đúng vậy, cô nói một cái giá đi.” Thấy cô chủ động đòi tiền, trong lòng Lương Dần lại cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Vạn Tố Y mỉm cười, không quan tâm đến vẻ mặt của Lương Dần, đoạt lấy cốc café trong tay Lương Dần hất vào mặt hắn: “So với bồi thường bằng tiền, tôi muốn cho anh cái này hơn, trong ba năm qua cảm ơn anh.”

Bất ngờ bị hất cốc café ấm vào mặt, Lương Dần nhếch nhác đứng dậy lau mặt, đợi đến khi anh ta nhíu mày nhìn, Vạn Tố Y đã biến mất.

Trời không thành toàn cho những chuyện tốt đẹp, mưa to đột nhiên ập đến.

Vạn Tố Y ra khỏi quán café, sức lực toàn thân như bị rút sạch, đến sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Bước chân của cô không dừng, cứ đi nhanh về phía trước, vành mắt sớm đã đỏ lên.

Trong dòng người tan làm vội vã, không có ai chú ý đến một cô gái không có ô khóc thảm hại đến mức nào.

Thế mà lúc này, một chiếc siêu xe dừng ngay trước mặt cô, chắn ngang đường đi của cô. Một người đàn ông mặc vest đen xuống xe, tay cầm một chiếc ô màu đen đến đứng bên cạnh cô.

Trong chiếc siêu xe, cửa kính ghế sau hạ xuống, một gương mặt hoàn hảo sâu thẳm như dao của một người đàn ông lộ ra sau cửa kính, anh nghiêng cằm nhìn Vạn Tố Y, nhăn mày nhàn nhạt nói một câu: “Có muốn kết hôn không?”

Một người đàn ông như vậy có thể mê hoặc trêu chọc bất kì người phụ nữ nào, nhưng không mê hoặc nổi Vạn Tố Y lúc này. Bây giờ Vạn Tố Y chẳng có tâm tình gì, chuyện có kỳ lạ hơn nữa cũng không thể khơi dậy hứng thú của cô, cô cười mỉa mai nhìn người đàn ông đó: “Nhìn đẹp trai, lái xe xịn, anh cho rằng người khác không có cách nào cự tuyệt sao? Đồ lưu manh giàu có!”

Nói xong, Vạn Tố Y vuốt khuôn mặt không biết là nước mưa hay nước mắt, tiếp tục đi về phía trước, trợ lý nam đang che ô cho Vạn Tố Y kinh hãi, hít một hơi nhìn sắc mặt của Boss đang ngồi trong xe: “Boss, tôi đi ngăn cô ấy lại…”

Đắc tội Mạnh Kiều Dịch rồi mà còn muốn chạy sao? Nằm mơ.

“Không cần.”

Đúng lúc trợ lý nam đang đinh đuổi theo, Mạnh Kiều Dịch lên tiếng. Ánh mắt anh xuyên qua cửa kính dõi theo bóng lưng gầy yếu của Vạn Tố Y, cười lưu manh: “Cô ấy sẽ đồng ý thôi.”

Vạn Tố Y và Lương Dần sắp ly hôn rồi, không thể về Lương gia được nữa. Vạn Tố Y dùng số tiền còn lại trong người thuê một phòng nghỉ. Cô buồn bã đến mệt mỏi, chỉ một ngủ một giấc ngon lành, nhưng Vạn Nhân Mật đã đoạn tuyệt quan hệ với Vạn Tố Y đột nhiên lại gọi điện thoại đến.

“Mẹ…” Nghe điện thoại của Vạn Nhân Mật, Vạn Tố Y hơi lo lắng, lúc đầu cô vì khăng khăng muốn lấy Lương Dần mà chọc giận bố mẹ, mấy năm nay bố mẹ hầu như không chủ động gọi điện thoại cho cô.

Trong điện thoại, Vạn Nhân Mật thở dài một hơi: “Con sắp ly hôn rồi à?”

“Sao mẹ biết?” Hôm nay Vạn Tố Y vừa mới nói chuyên với Lương Dần, sao Vạn Nhân Mật lại biết được?

“Con đừng quan tâm mẹ làm sao lại biết, mẹ chỉ muốn nói với con, lúc trước con cứ khăng khăng đòi lấy tên họ Lương kia, bố mẹ rất không vui. Từ nhỏ con đã không biết khó thì sẽ không quay đầu, chúng ta cái gì cũng theo ý con, cả chuyện hôn nhân đại sự cũng do con tự chủ động, kết quả ra sao nào?” Vạn Nhân Mật nhắc đến chuyện ba năm trước vẫn rất tức giận: “Lần này, con nghe lời bố mẹ, bố mẹ đã sắp xếp cho con một người thích hợp để kết hôn, hai mươi tháng năm này con đi đăng kí đi.”

Vạn Tố Y từ đầu đến giờ không nói gì kinh hãi: “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Để con tái hôn sao?”

“Nếu con còn nhận bố mẹ, thì hãy nghe lời đi đăng kí đi, mẹ nhìn người không sai đâu. Rốt cuộc phải làm thế nào, con tự quyết định đi nhé!”

“Mẹ, mẹ..”

Đang lúc Vạn Tố Y muốn tranh luận thì điện thoại đã cúp máy rồi.

Cô và Lương Dần hẹn nhau hai mươi tháng năm đi ly hôn, bây giờ bố mẹ lại thay cô hẹn hai mươi tháng năm đi kết hôn, cuộc đời cô đúng là vi diệu.

Trong tất cả các buổi hẹn hò của cô và Lương Dần, chỉ có đúng hai lần hắn không đến muộn, một lần là nói chuyện ly hôn, một lần là làm thủ tục ly hôn.

Hai mươi tháng năm, Vạn Tố Y và Lương Dần dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong thủ tục ly hôn. Sau khi ra khỏi Cục dân chính, Lương Dần nói với Vạn Tố Y: “Đi đâu, tôi đưa cô đi.”

“Không cần, tôi còn có việc ở đây.” Vạn Tố Y đứng ở cổng Cục dân chính không đi.

Lương Dần không hiểu hỏi: “Cô ở đây có việc gì? Cô không có nhà cũng chẳng có xe, cần làm giấy tờ gì ở đây?”

Vạn Tố Y nghiêng đầu nhìn hắn, đối mặt với sự khinh miệt của hắn, tạt một chậu nước lạnh vào hắn: “Đăng kí kết hôn.”

Nụ cười trên mặt Lương Dần biến mất: “Cô đùa tôi chắc?”

“Hai mươi tháng năm thích hợp nhất để kết hôn còn gì?” Vạn Tố Y nhún vai, nụ cười vừa thoải mái vừa tự nhiên.

Lương Dần tự nhiên cảm thấy cô không phải đang đùa, mà là thật!

Đúng lúc Lương Dần đang muốn mở miệng hỏi, một giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên bên cạnh hai người: “Xin lỗi, tôi đến muộn rồi sao?”

Giọng nói của người đàn ông xa lạ hướng về phía bọn họ, Lương Dần thuận thế quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông đang đi về phía họ tướng mạo rất đẹp trai, khóe miệng nở nụ cười vô lại, từ xa đã có thể cảm nhận được khí chất của anh ta. Anh ta mặc bộ vest cao quý, thể hiện rõ phong thái phi phàm, dáng người anh ta rất cao, ít nhất phải từ 1m85 trở lên, anh ta đi từng bước vững vàng lại gần, thu được ánh mắt đầy thiện cảm của các cô gái xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment