Ông Xã Hợp Đồng

Chương 26

Mạnh Kiều Dịch họp rất lâu, Vạn Tố Y ngồi một người trong văn phòng thì cảm thấy hơi buồn chán.

Cô ngồi ở trên sô pha, qua tấm kính nhìn ra bên ngoài, bởi vì cả văn phòng được lắp đặt chất liệu đặc biệt, người bên trong văn phòng có thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không có cách nào nhìn thấy được tình cảnh bên trong.

Lúc này, ngoài phòng làm việc có một người phụ nữ tóc dài đang nói gì đó với thư ký nam. Anh ta nhìn người phụ nữ kia với vẻ khó xử. "Cô Trương, mong cô đừng làm khó tôi. Ông chủ đã nói hôm nay không ai được phép vào cả." Người thư ký xin lỗi Trương Hải Ninh đang cứ đòi đi vào văn phòng chờ.

Trương Hải Ninh vốn không định vào, nhưng cô ta nhìn qua khe cửa thấy có một người phụ nữ ngồi trong văn phòng nên cũng muốn vào: "Tôi đã hẹn trước với tổng giám đốc Mạnh. Tôi vào trong chờ có vấn đề gì chứ? Nếu có gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho."

"Nhưng ông chủ nói..." Người thư ký còn chưa nói xong, Trương Hải Ninh đã đẩy anh ta ra và đi vào.

Khi cô ta đẩy cánh cửa, đúng lúc Vạn Tố Y ngồi ở bên trong văn phòng ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau. Trương Hải Ninh nhìn Vạn Tố Y với vẻ thù địch, quan sát cô rồi nói: "Cô là ai?"

Cô ta biết rất rõ ràng, Mạnh Kiều Dịch trước giờ vẫn không cho phép người phụ nữ nào ra vào văn phòng của anh. Ngay cả cô ta muốn vào văn phòng bàn công việc với anh cũng phải cách anh rất xa. Mà người phụ nữ trước mắt này lại thản nhiên ngồi ở trên sô pha như vậy.

Vạn Tố Y cảm nhận được sự thù địch của Trương Hải Ninh, cô cư xử rất đúng mực, đứng lên tự giới thiệu: "Tôi là vợ của Mạnh Kiều Dịch."

"Cô nói gì?" Trương Hải Ninh nghe Vạn Tố Y tự giới thiệu thì lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin được: "Cô nói cô là vợ của tổng giám đốc Mạnh sao?"

"Đúng vậy." Nghe Trương Hải Ninh chất vấn, Vạn Tố Y liền gật đầu rất tự nhiên.

Trương Hải Ninh lộ vẻ chế giễu và không tin: "Sao có thể như vậy? Sao tôi không biết tới sự tồn tại của cô chứ?"

"Nếu như cô không tin, đợi lát nữa anh ấy trở về, cô có thể xác minh." Vạn Tố Y không biết giải thích thế nào, bất lực cắn khóe môi nói với cô ta như thế.

Trương Hải Ninh nhíu mày, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ nhăn lại. Thư ký không cho cô ta vào, nhưng người phụ nữ này có thể ngồi ở bên trong, thân phận của người phụ nữ này là gì, chắc hẳn đã xem như được thừa nhận một nửa rồi.

Ý thức được điểm này, Trương Hải Ninh hơi kích động, tiến lên nắm tay Vạn Tố Y: "Sao cô có thể làm cho tổng giám đốc Mạnh tiếp nhận cô vậy?"

Cô ta cho rằng mình đã là người phụ nữ gần gũi với Mạnh Kiều Dịch nhất, kết quả bỗng nhiên xuất hiện một bà Mạnh, cô ta làm sao có thể không kích động được?

"Tôi không có cách nào trả lời cô về vấn đề này." Bởi vì Vạn Tố Y cũng không biết đáp án. Vạn Tố Y cố rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của cô ta, nhưng Trương Hải Ninh càng nắm càng chặt, giống như muốn bẻ gãy tay của cô vậy.

Vạn Tố Y cuối cùng không thể duy trì được vẻ mặt trước đó nữa, cô lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo: "Buông tay!"

"Vì sao... lại như vậy được? Cô đã cho anh ấy uống bùa mê thuốc lù gì mà có thể nhanh chóng tới bên cạnh anh ấy như vậy? Bây giờ cô còn bảo tôi phải buông tay à? Cô có biết tôi đã tốn bao nhiêu công sức không? Tôi tốn nhiều năm ở bên cạnh anh ấy như vậy, cũng không thể làm được, cô bỗng nhiên xuất hiện lại hoàn thành, đổi thành cô, cô có thể buông tay được sao?" Trương Hải Ninh có thể bình tĩnh trên bất kỳ chuyện gì, nhưng trong chuyện này, cô ta không làm được.

Vạn Tố Y nhíu mày nhìn Trương Hải Ninh, cố dùng bàn tay còn lại để kéo tay mình ra nhưng không có tác dụng. Vào lúc Vạn Tố Y đau đớn, hít sâu một hơi và định ra tay, ở cửa văn phòng chợt vang lên một giọng nói rất lạnh lùng: "Thả cô ấy ra!"

Trên gương mặt Trương Hải Ninh đang lộ vẻ ác độc, vừa nghe được giọng nói của Mạnh Kiều Dịch, cô ta dường như giật mình, bàn tay lập tức thả lỏng và nhìn về phía anh. Vẻ mặt Mạnh Kiều Dịch rất khó coi. Anh nhíu mày, mắt nheo lại lộ vẻ nguy hiểm: "Cô động tới cô ấy?"

"Tổng giám đốc Mạnh, tôi..." Trương Hải Ninh có vẻ hơi bối rối. Cho dù Mạnh Kiều Dịch không nói gì, nhưng cô ta cảm giác anh rất bảo vệ người phụ nữ này.

"Ai cho cô vào đây?" Mạnh Kiều Dịch không chờ Trương Hải Ninh trả lời đã đi thẳng tới bên cạnh Vạn Tố Y, hai tay nắm lấy cổ tay cô, chỗ vừa bị Trương Hải Ninh nắm lấy.

Trên cổ tay trắng nõn của Vạn Tố Y đã đỏ lên, Mạnh Kiều Dịch nhìn thấy vậy thì nhíu mày, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Tôi hỏi ai cho cô vào đây?"

Nghe giọng nói của Mạnh Kiều Dịch lạnh lùng như vậy, cô ta sợ hãi lùi lại hai bước, cúi đầu trả lời: "Là... là tôi tự mình xông vào..."

"Hừ, đây là chỗ cô có thể tùy ý ra vào sao?" Lần này, Mạnh Kiều Dịch cuối cùng đã quay lại nhìn Trương Hải Ninh, tuy nhiên vẻ mặt không hề dễ coi.

Trương Hải Ninh cúi đầu, căn bản không dám nhìn anh. Vẻ kiêu ngạo của cô ta trước đó đã hoàn toàn không còn, trước sau trái ngược giống như hai người hoàn toàn khác vậy.

"Tôi đứng bên ngoài, thấy người phụ nữ này ở bên trong... Tôi không biết cô ta và anh có quan hệ thế nào, tôi cho rằng có người lén chạy vào nên muốn vào xem thử..." Trương Hải Ninh bị Mạnh Kiều Dịch bị dọa, chỉ có thể tạm thời tìm một lý do sứt sẹo như vậy.

Lý do của Trương Hải Ninh cũng không khiến cho Mạnh Kiều Dịch bớt giận, Mạnh Kiều Dịch dứt khoát nói cho cô ta biết: "Về sau, không cho phép cô bước chân vào tòa nhà này dù chỉ một bước, hợp tác giữa tôi và cô cũng nên chấm dứt đi."

Mạnh Kiều Dịch nói một câu rất nhẹ nhàng lại khiến Trương Hải Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mở to nhìn Mạnh Kiều Dịch: "Anh muốn chấm dứt hợp tác giữa chúng ta sao?"

"Cô không hiểu tiếng người à?" Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Trương Hải Ninh bị anh nhìn vậy thì cảm giác giá buốt từ đầu tới chân. Cho dù mất mặt, cô ta vẫn cố mở miệng: "Tổng giám đốc Mạnh, anh không thể làm như thế được. Nếu anh chấm dứt hợp tác vào lúc này, công ty chúng tôi sẽ bị tổn thất rất lớn. Điều này cũng không có lợi gì cho anh. Anh cần gì phải làm vậy chứ? Nếu anh còn giận, tôi xin lỗi anh, xin lỗi người phụ nữ này là được chứ gì?."

"Cô cho rằng xin lỗi thì có thể giải quyết được tất cả vấn đề sao?" Mạnh Kiều Dịch không đồng ý với cách giải quyết của cô ta. Anh cầm cổ tay đã chuyển thành màu đỏ của Vạn Tố Y vẫn chưa thả ra. Sau khi nói xong, ánh mắt anh lạnh lùng và chán ghét nhìn tới cổ tay cô, trong ánh mắt vô thức lộ vẻ đau lòng: "Cô làm người của tôi bị thương, dù sao tôi cũng làm cho cô phải trả giá một chút."

Nếu không phải nể tình những gì Trương Hải Ninh đã làm trước kia, dù thế nào anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Nghe Mạnh Kiều Dịch nói ba chữ “người của tôi”, Trương Hải Ninh đố kị tới đỏ mắt, cô ta không ngờ Mạnh Kiều Dịch quan tâm tới người phụ nữ này như vậy.

"Tôi không tin anh và cô ta đã thật sự kết hôn!" Trương Hải Ninh hình như quên mất Mạnh Kiều Dịch vừa nói gì, cô ta bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Đầu ngón tay của Mạnh Kiều Dịch khẽ xoa lên phần bị đỏ trên tay Vạn Tố Y, khẽ cười và nhìn Trương Hải Ninh: "Chỉ duy nhất có một mình bà Mạnh có thể tới gần tôi. Tôi cũng chỉ thừa nhận một mình cô ấy là bà Mạnh."
Bình Luận (0)
Comment