Vạn Tố Y cố ý điểm một cái vào mũi của con gái: "Muốn mẹ thỏa hiệp à, cơ bản không có khả năng đâu."
Thái độ của con nhóc này với cô tệ như vậy, còn muốn cô thỏa hiệp thì rõ ràng là nằm mơ.
"Anh thấy con buồn ngủ rồi." Mạnh Kiều Dịch liếc nhìn qua, phát hiện con nằm ở trên lưng mình có vẻ buồn ngủ.
Vạn Tố Y cũng nói khẽ đi: "Đưa con về phòng ngủ vậy?"
"Không cần, giao cho bảo mẫu là được rồi." Mạnh Kiều Dịch đung đưa cô bé trong lòng, dùng ánh mắt ra hiệu cho bảo mẫu, bảo mẫu thấy vậy lập tức đi tới và giang hai tay nhận lấy Yến Yến.
Bởi vì bảo mẫu ở bên cạnh cô bé lâu hơn Vạn Tố Y, Yến Yến rất dễ dàng tiếp nhận cô ấy, nằm trong lòng cô ấy ngủ.
Vạn Tố Y nhìn cảnh tượng như vậy, cảm giác đặc biệt không tốt.
Con gái của mình, tự nhiên thà cần người khác cũng không cần mình, người mẹ như cô có phải có chút thất bại không.
Vạn Tố Y khổ sở còn chưa kịp nói ra lời, đã nghe bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới.
"Kiều Dịch, chị dâu."
Tưởng Tiểu Trường vừa kêu lên vừa đi vào phòng khách, trên mặt có vẻ khó chịu.
"Tiểu Trường? Sao cậu lại tới đây?" Vạn Tố Y đã lâu không gặp Tưởng Tiểu Trường, hôm nay thấy anh ta chủ động xuất hiện thì có chút giật mình.
Vạn Tố Y bất ngờ, nhưng tâm trạng của Mạnh Kiều Dịch lại không thay đổi nhiều: "Em tới làm gì?"
Anh đang hưởng thụ cuộc sống gia đình, chỉ bởi vì Tưởng Tiểu Trường đột nhiên qua đã cắt ngang tất cả.
Tưởng Tiểu Trường vươn cổ ra, dáng vẻ vô cùng khí thế: "Cũng không phải tới tìm anh, anh hỏi vậy có phải quá thừa không?"
"Không phải là tìm anh?" Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, Tưởng Tiểu Trường nói không phải tới tìm anh, nhưng sao anh nhìn ngang nhìn dọc vẫn có cảm giác tìm anh vậy?
"Em tới tìm chị đấy chị dâu." Tưởng Tiểu Trường không nhìn Mạnh Kiều Dịch nữa mà quay sang Vạn Tố Y, đột nhiên tươi cười: "Chị dâu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?"
"Không được!"
Tưởng Tiểu Trường chỉ mới đề nghị đã bị Mạnh Kiều Dịch từ chối.
Tưởng Tiểu Trường thương lượng nói: "Em chỉ mượn chị dâu có năm phút thôi, nói xong là đi ngay."
"Anh nói không được!" Mạnh Kiều Dịch lặp lại lời mình nói: "Có gì thì nói ở đây đi, em đừng mơ tưởng chiếm dụng năm phút của vợ anh."
"..."
Tưởng Tiểu Trường thật sự muốn mắng người, có phải Mạnh Kiều Dịch mắc bệnh quá yêu vợ không, sao cứ thích quấn quít lấy vợ mình như vậy? Rời đi năm phút cũng không được à?
"Được rồi, nhưng anh không thể cười em đâu đấy." Tưởng Tiểu Trường vẫn hiểu rõ tính cách không thể thương lượng của anh, có hơi nản lòng nói.
Anh ta không phải không thể nói với Mạnh Kiều Dịch, chỉ là Mạnh Kiều Dịch phải che giấu bí mật thay anh ta thôi.
Mạnh Kiều Dịch liếc mắt ra hiệu với Tưởng Tiểu Trường, ý bảo em muốn nói hay không thì tùy em.
"Chính là... Chị dâu em muốn hỏi chị, Nhạc Nhất Nhạc thích ăn gì? Không thích ăn gì? Có thích đàn ông nào, hoặc thích tuýp đàn ông nào không?" Tưởng Tiểu Trường không biết lấy đâu ra can đảm, nghiêm túc nhìn Vạn Tố Y hỏi.
Vạn Tố Y ngay anh ta hỏi mà sững sờ, không ngờ anh ta sẽ hỏi mình về mấy vấn đề này.
"Cậu... hỏi chuyện này làm gì?" Vạn Tố Y mở to mắt, tò mò hỏi.
"Chính là, chính là cái đó..." Tưởng Tiểu Trường bị hỏi ngược thì có vẻ không được tự nhiên, căn bản không biết mình nên trả lời như thế nào.
"Sao?" Vạn Tố Y thấy dáng vẻ Tưởng Tiểu Trường không được tự nhiên nhưng cũng không buông tha, mà hỏi lại một lần: "Cậu hỏi vậy, có phải đã có chuyện gì không?"
"Bà Mạnh, có phải em hơi ngốc không vậy?" Nghe Vạn Tố Y truy hỏi, Mạnh Kiều Dịch thật sự không nhìn được nữa, nháy mắt ra hiệu với cô.
Vạn Tố Y lập tức nháy mắt đáp lại Mạnh Kiều Dịch. Cô đương nhiên biết Tưởng Tiểu Trường có ý gì, nhưng cô vẫn muốn nghe anh ta xác định.
"Em thích cô ấy, nên muốn biết sở thích của cô ấy thôi." Tưởng Tiểu Trường hít sâu một hơi, cũng không e ngại gì nữa.
Cho dù có thể đoán được Tưởng Tiểu Trường muốn nói gì, nhưng nghe anh ta nói câu này, Vạn Tố Y vẫn có chút giật mình và tò mò.
"..."
Tưởng Tiểu Trường và Nhạc Nhất Nhạc quen biết đã rất lâu, từ khi cô đính hôn. Nhưng hai người kia vẫn luôn ở trạng thái không vào điện, có đôi khi chỉ nói một vài câu cũng cãi nhau được.
"Cậu nói thật chứ?" Vạn Tố Y vẫn không tin, xác nhận lại lần nữa: "Tôi có thể hỏi một câu, vì sao cậu thích Nhất Nhạc không?"
Loại người đàn ông như Tưởng Tiểu Trường thật ra không thích hợp với Nhạc Nhất Nhạc, hai người tuyệt đối trái ngược nhau.
Trước khi nói lại những lời của Tưởng Tiểu Trường cho Nhạc Nhất Nhạc biết, làm bạn gái của Nhạc Nhất Nhạc, Vạn Tố Y cần thay cô ấy thăm dò tình hình đã.
Tưởng Tiểu Trường cẩn thận suy nghĩ lý do mình thích Nhạc Nhất Nhạc, nhưng càng nghĩ càng thấy buồn cười: "Em suy nghĩ kỹ cũng thấy lý do đó đặc biệt buồn cười."
"Chị đã xem phim Tom và Jerry chưa?" Tưởng Tiểu Trường nói xong, nghiêm túc hỏi Vạn Tố Y.
"Đã xem qua." Vạn Tố Y không biết Tưởng Tiểu Trường hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn trả lời vô cùng thành thật.
"Em và cô ấy chính là vậy, cô ấy là mèo, em là chuột, rõ ràng tôi là người bị truy đuổi, nhưng tôi tự nhiên mê cảm giác bị truy đuổi, cho dù hậu quả mỗi lần đối mặt đều quá lớn, nhưng không có cách nào vứt bỏ được." Tưởng Tiểu Trường cười có vẻ cay đắng.
Rốt cuộc anh ta có tâm tình gì, ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nói rõ được.
Vạn Tố Y nghe Tưởng Tiểu Trường nói vậy thì đành cố nhịn được, Tưởng Tiểu Trường lại nói chuyện như vậy, thật ra có vẻ thích bị Nhạc Nhất Nhạc ngược đãi rồi.
Nhưng điểm này ngược lại có thể thuyết phục được Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y gật đầu, trở lại đề tài ban đầu: "Nhất Nhạc không giống với các cô gái khác, cô ấy thích ăn cay, không thích ăn ngọt. Cho dù không nhiều bạn, nhưng thích ăn đồ nướng và lẩu, còn nữa, bình thường thích uống ít bia. Cô ấy thích dạng đàn ông... Đúng, tối thiểu phải đánh thắng được cô ấy, cô ấy thích người đàn ông lợi hại hơn mình."
Điểm cuối cùng này là quan trọng nhất, đây cũng là lý do vì sao mấy năm qua Nhạc Nhất Nhạc vẫn luôn độc thân. Muốn tìm được người còn lợi hại hơn cô ấy thì không phải là một chuyện dễ dàng, đặc biệt là ở trên giá trị võ lực mạnh hơn cô ấy thì đã ít lại càng ít.
Nhưng nghe được Vạn Tố Y nói vậy, Tưởng Tiểu Trường lại đột nhiên hài lòng: "Vậy bọn em đúng là xứng đôi rồi! Đừng quên, nhà em mở võ quán, nếu như em có thể dẫn Nhất Nhạc về nhà, người trong nhà hẳn sẽ vô cùng hài lòng."
Con chưa có tán được Nhạc Nhất Nhạc, Tưởng Tiểu Trường đã bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.
Mạnh Kiều Dịch lắc đầu khi thấy Tưởng Tiểu Trường không thực tế như vậy, bước đầu tiên còn chưa đi được đã nghĩ đến con đường sau này, cũng thật thú vị.
"Nhưng tôi rất tò mò, cậu đã nói với Nhất Nhạc chưa?" Vạn Tố Y có vẻ nghi ngờ khi thấy dáng vẻ tự tin của Tưởng Tiểu Trường.
Theo những gì Vạn Tố Y biết về Nhạc Nhất Nhạc, cô ấy không nhất định sẽ lựa chọn Tưởng Tiểu Trường.