Ông Xã Hợp Đồng

Chương 487

Lời nói của Kha Kha khiến Vạn Tố Y vừa buồn cười vừa đau lòng, đứa trẻ nè, có chút hoạn được hoạn mất, cho nên đối với mọi việc xung quang đều rất mẫn cảm.

Cô có cảm giác chán ghét người khác vì nghi ngờ người khác cũng sẽ chán ghét cô.

Nhưng sau khi xác nhận được đối phương không ghét mình thì cô bé cũng sẽ hoàn toàn không một chút đáng ghét.

Vạn Tố Y và Kha Kha chơi bóng thêm một hồi nữa mới đưa Kha Kha về lại phòng khách. Mạnh Kiều Dịch cũng không quên lời dặn dò của Vạn Tố Y, anh đã bảo người giúp việc làm một vài món ngon.

Kha Kha vốn dĩ có chút nhút nhát, nhưng bởi vì Vạn Tố Y liên tục gắp đồ ăn cho cô, nên sự tự nhiên và bộ dạng nhìn thấy không hề cố ý làm vẻ nhút nhát hoặc không tự nhiên.

Dần dần, Kha Kha cũng thoải mái hơn, thích ăn món nào thì gắp món đó.

Mạnh Kiểu Dịch không chủ động tiếp đón Kha Kha, cũng không gắp thức ăn cho cô lần nào, nhưng thái độ rất hiền lành, chỉ giữ nụ cười, ngoài ra không nói thêm một câu thừa thãi nào.

Nhưng như thế này, Kha Kha càng thấy tự nhiên hơn. Cô chỉ cần Vạn Tố Y mà thôi.

Lúc Kha Kha đang ăn cơm, Lương Dần họi điện thoại giục Kha Kha mấy lần, cô bé tắt ngang điện thoại.

Cái nhà đó, Kha Kha không hề muốn quay về, cô không biết Lý Nhược Hàm có đến hay không, nhưng làm qua Lý Nhược Hàm lại gây chuyện rất làm Kha Kha không vui. Bây giờ coi còn giận bố mình

Vạn Tố Y không hỏi nhiều về chuyện của Kha Kha, Kha Kha ăn cơm xong muốn chơi với UiDa thêm một lát, Vạn Tố Y không ngăn cản cô bé. Nhưng nhìn bên ngoài trời càng ngày càng tối, vẫn nhắc nhở Kha Kha một câu: “đã rất muộn rồi, con về sớm đi, nếu không người nhà sẽ lo lắng, sau này có thời gian lại đến chơi, ở đây lúc nào cũng chào đón con.”

Vạn Tố Y vẫn rất thích Kha Kha, Kha Kha đến chơi, Vạn Tố Y không hề cảm thấy phiền phức.

Kha Kha cười xixi gật đầu đồng ý, biết mình hôm nay ở đây quá lâu rồi.

Kha Kha ra về, Vạn Tố Y bảo tài xế đưa cô về, cho dù Kha Kha nói Lương Dần ở trạm xe buýt gần đây đợi cô, Vạn Tố Y vẫn nhất quyết bảo tài tế đưa cô bé về, trời tối nên bảo đảm an toàn.

Lúc Tài xế đưa Kha Kha về, sắc mặt Lương Dần không được tốt, hôm nay Kha Kha ở trong đó rất lâu, Lương Dần ở đây đợi cô hai tiếng đồng hồ. Nếu như Kha Kha ở nhà bạn học bình thường, Lương Dần đã xông vào từ sớm rồi, nhưng đây là nhà của Vạn Tố Y, Lương Dần không vào được là một chuyện, còn là vì không có dũng khí để vào.

Kha Kha lên xe của bố cô, trên mặt vẫn còn giũe nụ cười: “đi thôi”

“Làm gì mà ở lâu thế?” Lương Dần nhìn thấy nụ cười của con gái đã bớt giận hơn, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc.

Kha Kha không hề sợ Lương Dần, Lương Dần hỏi cái gì, cô bé trả lời cái đó: chơi ạ, chơi rất nhiều trà chơi thú vị.”

“Ở nhà không có?” Nhất định mới ở lâu như thế?” Lương Dần khởi động xe, giọng nói có chút không vui hỏi cô.

Lúc Kha Kha trả lời rất là thành thật, hoàn toàn không có ý cần che giấu: “vâng, nhà mình không có, chỗ mẹ nhỏ có rất nhiều chuyện thú vị nhà mình không có.”

Có lúc không phải trò chơi thú vị mà là người thú vị.

“Sau này đi ít thôi, muốn chơi gì bố đưa con đi.” Lương Dâng luôn rất chiều chuộng Kha Kha, cho dù có tức giận đến mấy cũng không trút giận lên Kha Kha.

Kha Kha cũng vô cùng nghiêm túc nhìn bố, từ chối: “không cần, còn chỉ muốn đến nhà mẹ nhỏ chơi.

“Chỗ cô ấy có gì, bố đi chỗ khác cũng có thể tìm ra cho con.” Lương Dần không hề nhượng bộ về vấn đề này

Kha Kha âu dầu nhìn bố mình: “cho dù có thì đã sao? Điều con thật sự muốn không phải là di chơi.”

“Vậy con cần gì? Lương Dần hỏi KhaKha

“Con cần mọi người chơi chung với con!” Kha Kha không nâng cao giọng nói.

Lương Dần phanh gấp xe, chau mày chăm chăm nhìn con gái.

Hắn không hề nghĩ là con gái mình sẽ nói ra những lời như thế này, Kha Kha dường như chưa bao giờ bộc bạch lòng mình với bố như thế này.

Kha Kha đã nói như thế rồi, lúc này cô tự nhiên sẽ không dừng lại: “bố cứ bảo bố bận, rất ít khi về nhà, đừng nói là bố chơi với con. Còn bà nội, vốn dĩ có chút thời gian dành cho con, nhưng bây giờ tất cả thời gian đều dành cho em trai, bà sẽ không bao giờ chơi với con nữa, lúc trước cũng toàn là mẹ nhỏ bên cạnh con, con không cô đơn, bây giờ con cũng cần mẹ nhỏ.”

Chỉ có Vạn Tố Y là thực sự chơi với Kha Kha, không phiền Kha Kha là trẻ con, cho nên Kha Kha cũng thực sự thích Vạn Tố Y, từ trước đến nay đều vô cùng thích Vạn Tố Y.

Lương Dần nhìn con gái uất ức đến nổi mắt đỏ rực lên, trong lòng có chút đau xót.

Thật ra trong nhà, Lương Dần có tình cảm với Kha Kha nhiều nhất, cũng là người chiều chuộng Kha Kha nhất, nhưng hắn không ngờ Kha Kha đối với hắn không như thế.

“Bố xin lỗi.” Lương Dần không phải là một vị phụ huynh giỏi trong việc xin lỗi con cái, nhưng sau khi nghe lời tâm sự của Kha Kha vẫn đã mở lời nói.

Kha Kha quay đầu đi chỗ khác không nhìn bố mình: nhưng con đã ghét bố rồi,”

Lương Dần im lặng nhìn Kha Kha, không biện hộ cho mình nữa, hai người không nói gì nữa, Lương Dần chuyên tâm lái xe.

Xe cẫn chạy trên đường, trong xe một bầu không khí im lặng. So với sự yên lặng ở đây, lúc này ở nhà Vạn Tố Y vô cùng nhộn nhịp, cho dù chỉ có ba người cũng đủ nhộn nhịp.

Yến Yến đang bập bẹ tập nói, giọng nói giòn tan rất dễ nghe: “ba ba...baba....”

Nhóc con phát âm không chuẩn cũng chỉ nói hai lần là biết.

Mạnh Kiều Dịch mãn nguyện nhìn con gái, mỉm cười: “ngoan, khả năng học tập rất giống bố.”

“Vạn Tố Y hất mũi, không hài lòng với cách nói của Mạnh Kiều Dịch: “nói như thế như kiểu năng lực học tập của mẹ không được tốt hay sao ấy.”

Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, bôn dạng vô cùng nghiêm túc không giống như đang nói đùa, hỏi cô: “em cod năng lực học tập sao?”

Mạnh Kiều Dịch rõ ràng là đang đùa, Vạn Tố Y tức giận cuộn tau đám vào người Mạnh Kiều Dịch: “ quá đáng”

“Đánh...”

Vạn Tố Y vẫn chưa kịp phản bát, Yến Yến đang nằm trong lòng Mạnh Kiều Dịch cũng đánh anh một bạc tai.

Mạnh Kiều Dịch đau tin xoa bóp phần ngực mình: “hai người bây giờ hợp tác chống lại người ngoài sao?”

“Haha đúng thế, hợp tác chống lại người ngoài là anh.” Vạn Tố Y cười thành tiếng, chỉ vào Mạnh Kiều Dịch nói.

Mạnh Kiều Dịch cười không được khóc cũng không xong, nắm lấy tay Yến Yến vừa đánh anh: “nữ thần lớn nhỏ của anh đều không thương anh.”

“Ai nói chứ?” Vạn Tố Y lập tức tiến lại gần Mạnh Kiều Dịch, một tay xoa xoa ngực Mạnh Kiều Dịch an ủi: “có đau không” có đỡ chút nào không?”

“.......giả dối.” Mạnh Kiều Dịch cười khiển trách Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y kéo cổ áo Mạnh Kiều Dịch, làm bộ muốn đánh Mạnh Kiều Dịch, Mạnh Kiều Dịch lập tức lên tiếng: “giả dối và nữ thần có liên quan gì đến nhau?”

“Coi như anh phản ứng nhanh nhẹn.” Vạn Tố Y cười mãn nguyện, nhìn Mạnh Kiều Dịch gật gật đầu, đón con từ trong tay Mạnh Kiều Dịch: “em ẵm con một lát.”

“Để anh.” Mạnh Kiều Dịch nhìn bộ dạng mệt mỏi của Vạn Tố Y, không hề giao lại cho Vạn Tố Y: “em nghỉ ngơi một lát.”
Bình Luận (0)
Comment