Bình thường khi có nhiều người, náo nhiệt nhất chính là Tưởng Tiểu Trường, nhưng hôm nay anh ta yên lặng một cách khác thường.
Nhạc Nhất Nhạc hoàn toàn không nhìn ra vẻ suy sụp của Tưởng Tiểu Trường, cô ấy rất hài lòng nhìn bữa cơm đơn giản do mình chuẩn bị, vỗ tay nhắc nhở mọi người ăn cơm: "Được rồi, mọi người đều thử đi. Trong tủ lạnh chỉ có mấy thứ này nên ăn không ngon thì không thể trách tôi đâu đấy."
Nói xong, Nhạc Nhất Nhạc cầm đũa lên gắp trước.
Mấy người khác lên tiếng trả lời xong cũng cầm đũa lên, nhưng Tưởng Tiểu Trường và hai người bạn của anh ta mãi vẫn không cầm đũa lên, có vẻ khó chịu giống như bị say rượu, còn nhíu mày xoa cổ của mình.
"Cần phải canh giải rượu không?" Nhạc Nhất Nhạc nhìn ba người ân cần hỏi.
Tưởng Tiểu Trường thấy Nhạc Nhất Nhạc chỉ nhìn mình có một lát thì tâm trạng càng kém hơn.
"Không cần, tôi thấy chúng tôi cũng không ăn ở đây, còn có chuyện khác phải làm nữa."
Nghe Nhạc Nhất Nhạc ân cần thăm hỏi, hai người đàn ông cũng không thấy cô ấy ân cần, dù sao tối hôm qua bọn họ đã chứng kiến cảnh cô uống giỏi tới mức nào.
Nhạc Nhất Nhạc nghe hai người muốn đi thì định mở miệng giữ lại, không ngờ liền thấy hai người đó giống như nhìn thấy thứ gì, khủng hoảng tới mức lập tức chui ra ngoài.
"Hai người này..." Nhạc Nhất Nhạc nhìn thấy hai người giống như bỏ trốn thì không nhịn được lầm bầm hai câu.
"Nhạc Nhất Nhạc!"
Tưởng Tiểu Trường nhìn Nhạc Nhất Nhạc và đột nhiên cao giọng nói.
Nhạc Nhất Nhạc nghe anh ta đột nhiên lên tiếng thì giật mình, nhíu mày nhìn anh ta với vẻ muốn nổi nóng.
Tưởng Tiểu Trường vừa gọi đã khiến mọi người trên bàn đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt Nguyễn Ca lộ vẻ cổ vũ, rõ ràng hi vọng Tưởng Tiểu Trường tỏ tình với Nhạc Nhất Nhạc. Dư Thiệu Lâm thì hờ hững. Hắn hoàn toàn không quan tâm xem người này sẽ làm gì với Nhạc Nhất Nhạc. Vạn Tố Y lại lẳng lặng chờ đợi, cô không biết Tưởng Tiểu Trường sẽ nói ra điều gì.
Tưởng Tiểu Trường thuận lợi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì nữa. Cũng không biết là anh ta không dám nói, hay không thể nói.
"Có ý gì?" Nhạc Nhất Nhạc cũng không đợi đến khi Tưởng Tiểu Trường nói, đã tức giận đáp trả: "Sao lại gào tên tôi thế?"
"Tôi..." Tưởng Tiểu Trường hơi bối rối, anh ta vốn muốn nói ra tâm tư của mình, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, anh ta luôn cảm thấy không thích hợp lắm.
Nhạc Nhất Nhạc đã bỏ qua, căn bản không quan tâm xem Tưởng Tiểu Trường nói gì, mà gắp rau cho Vạn Tố Y và Nguyễn Ca: "Mọi người nếm thử cái này đi, bánh bao chiên này tôi sử dụng bột gạo nếp và bột đậu đỏ làm đấy. Nếu không có hai thứ này, hôm nay chúng ta chẳng có thứ gì ăn, chỉ có thể uống sữa..."
Nghe Nhạc Nhất Nhạc giới thiệu không ngừng, Tưởng Tiểu Trường chán nản gắp một cái bán bao chiên và cắn một cái.
Lập tức, ngay vẻ mặt Tưởng Tiểu Trường biến đổi, không còn vẻ bối rối vừa rồi nữa, ngược lại đầy vui mừng giống như phát hiện đại lục mới, anh ta vỗ lên người Nhạc Nhất Nhạc một cái.
Anh ta vỗ không nhẹ, đánh cho Nhạc Nhất Nhạc thấy hơi đau. Cô ấy rụt cánh tay lại có phần bực bội nói: "Có gì muốn nói thì cứ nói, vỗ tôi làm gì? Anh không ngại đau tay, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đấy."
"Cái này là cái gì?! Ăn cũng ngon quá đi!" Vẻ mặt Tưởng Tiểu Trường mừng rỡ hỏi Nhạc Nhất Nhạc.
Nhạc Nhất Nhạc khinh thường nhìn anh ta giống như đồ ra quê mới ra thành phố vậy: "Bánh bao chiên đấy, anh chưa ăn qua sao?"
"Chưa, tôi chưa bao giờ biết trên thế giới còn có thứ ngoài mềm, trong cũng mềm như vậy."
Tưởng Tiểu Trường giống như nhìn thấy một món quý hiếm, kẹp cái bánh bao chiên đưa qua đưa lại ngắm nhìn một lúc lâu mới bỏ nó vào miệng.
Vạn Tố Y nhìn Tưởng Tiểu Trường mà không nhịn được cười, Tưởng Tiểu Trường thật thú vị. Người không biết còn tưởng rằng tuổi thơ của anh ta vô cùng bi thảm, ngay cả bánh bao chiên cũng chưa từng ăn qua.
"Thật sự không hiểu nổi thế giới của người có tiền, ngay cả cái này cũng chưa từng ăn à?" Nhạc Nhất Nhạc thấy cạn lời, bội phục không biết Tưởng Tiểu Trường lớn lên thế nào.
Tưởng Tiểu Trường chưa ăn qua cũng là bình thường, từ nhỏ đến lớn anh ta sống ở trong võ quán, ăn mặc đều ở nhà, vì từng du học ở nước ngoài nên cho dù về nước cũng phần lớn là ăn thức ăn Tây, thỉnh thoảng đi cùng bạn ra ngoài ăn cơm, cũng tới nhà hàng cao cấp.
Ngược lại không phải tất cả người giàu có con đều như vậy, chỉ có điều Tưởng Tiểu Trường vẫn tin chắc, giá trị của một con người cũng phải tương đương với giá trị của nhà hàng, bởi vậy, cho dù anh ta có đi ăn cơm một mình cũng tới nhà hàng cao cấp, chưa ăn qua bánh bao chiên cũng là một chuyện rất bình thường.
Tưởng Tiểu Trường ăn bánh bao chiên ngon lành, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía trong đĩa, giống như mấy tháng chưa từng ăn cơm vậy.
"Anh nếm thử cái này xem, có phải cũng chưa ăn qua không." Nhạc Nhất Nhạc nói xong, gắp cho anh ta gắp một miếng lòng xào.
Khi cô ấy đưa đũa qua, Tưởng Tiểu Trường chỉ nhìn thấy cô ấy, làm gì còn biết xem cô ấy gắp món gì.
Tưởng Tiểu Trường cắn một miếng, thật ngon và thơm, nước tràn ra trong miệng, hơi cay và vị nước tương vừa vặn làm người ta muốn lùa thêm với cơm.
Tưởng Tiểu Trường hình như lại phát hiện ra một sở trường đặc biệt của Nhạc Nhất Nhạc, anh ta vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm vào món lúc nãy hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
"Lòng heo đấy." Nhạc Nhất Nhạc gắp một miếng vào trong miệng mình, trả lời rất thoải mái.
"..."
Nghe được "lòng heo", vẻ mặt Tưởng Tiểu Trường lập tức thay đổi.
Vạn Tố Y và Nguyễn Ca thấy được vẻ mặt kỳ quái của anh ta đều không nhịn được cười, ngay cả Dư Thiệu Lâm cũng không nhịn được phải khẽ mỉm cười.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của Tưởng Tiểu Trường, Nhạc Nhất Nhạc cảm thấy rất có thành tựu, vỗ ngực hứa với Tưởng Tiểu Trường: "Về sau, anh cứ tới chỗ tôi mà ăn cơm, tôi bảo đảm nếu cho ăn món ngon mà anh chưa ăn qua bao giờ."
"Được." Tưởng Tiểu Trường nghe Nhạc Nhất Nhạc nói vậy thì lập tức quên mất mình vừa ăn gì, ánh mắt sáng ngời nói.
Nhạc Nhất Nhạc nhìn Tưởng Tiểu Trường cười, bên miệng có vẻ giảo hoạt.
Nguyễn Ca và Vạn Tố Y nhìn nhau cười nhưng không nói gì. Cho dù Nhạc Nhất Nhạc nấu ăn ngon, các cô cũng không tới tham gia náo nhiệt. Nhạc Nhất Nhạc cố ý chuẩn bị cho Tưởng Tiểu Trường thì nhất định là "thức ăn ngon", các cô không có phúc hưởng đâu.
Bữa cơm này, Tưởng Tiểu Trường không ngừng xúc động.
Khi mọi người thu dọn chuẩn bị rời đi, Nhạc Nhất Nhạc mới nhớ tới lời Vạn Tố Y nói, lập tức hỏi: "Đúng rồi, bạn nói tìm mình có việc gì vậy?"
"Không phải là chuyện gì gấp đâu, gần đây công ty sắp có một hoạt động, mình muốn hỏi bạn xem có thể tập trung đám đông mà không vi phạm không, nếu như trong ngày diễn ra hoạt động có gì không thỏa đáng, mình còn đổi?"
"Vậy bạn tính đi Cục cảnh sát lập hồ sơ sao?" Nhạc Nhất Nhạc nghiêm túc hỏi Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y hiểu rõ khẽ gật đầu: "Buổi chiều mình sẽ bảo trợ lý đi qua đó."
"Được." Nhạc Nhất Nhạc gật đầu và tiễn bọn họ ra ngoài.
"Chị dâu, em đi cùng xe với chị." Tưởng Tiểu Trường không ngồi xe của mình, mà lên xe của Vạn Tố Y.
Tài xế thấy hai người lên xe xong thì bắt đầu khởi động xe. Vạn Tố Y cười nhìn anh ta hỏi: "Có gì muốn hỏi tôi à?"
Tưởng Tiểu Trường nghe cô nói vậy thì hơi giật mình nhìn cô: "Ngay cả chuyện này mà chị cũng biết à?"