Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 19



Tô Ảnh vừa nghe Mộc Minh nói muốn đi ra ngoài, liền cảm thấy nhức đầu.

Nhưng cô không thể chịu thua được!Cô vừa mới thề, nhất định phải làm tốt công việc này!Cho dù không được, cũng cần phải sáng tạo cơ hội để chính mình làm được!Tô Ảnh cắn răng nói: “Không thành vấn đề! Tôi nhất định có thể!”“Tốt lắm, trước tiên cô hãy đi lo bữa ăn sáng cho tổng giám đốc đi!” Mộc Minh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói: “Đúng rồi, hôm nay tổng giám đốc căn dặn cô có thể cùng ăn cơm.

Từ trước đến giờ đều không có chuyện này, làm cho tốt!”“Vậy sao?” Tô Ảnh ngơ ngẩn, hồi lâu không phản ứng kịp: “Sao cơ?”Dường như Mộc Minh không hề xa lạ với phản ứng của Tô Ảnh, tự nhiên nở nụ cười nói: “Tuy trên sổ tay công việc đã quy định rõ ràng, trợ lý không thể cùng ăn cơm với tổng giám đốc.

Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt.

Hôm nay có thể thuộc vào trường hợp đặc biệt! cô không cần nghĩ đến bất cứ trách nhiệm gì trong lòng, chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được rồi!”“A!” Tô Ảnh trợn to mắt: “Từ bỏ đi! Sau khi tổng giám đốc ăn xong tôi lại đi.


”“Mệnh lệnh của tổng giám đốc cao hơn tất cả.

” Mộc Minh nhấn mạnh thêm một lần.

Tô Ảnh há hốc mồm, lúc này mới nói: “A… được rồi.

”Tô Ảnh mặc quần áo công sở mới, gõ cửa: “Tổng giám đốc, bữa sáng của anh!”“Vào đi.

” Tiếng nói lạnh như băng từ đầu đến cuối của Phó Thịnh vang lên.

Tô Ảnh đẩy xe thức ăn đi vào.

Cô ngẩng đầu, liếc thấy anh chỉ mặc duy nhất một chiếc quần ngủ đi về phía mình.

Thân hình cao ngất, bắp thịt hoàn mỹ, mỗi một lỗ chân lông đều hoàn mỹ đến cực hạn.

Tô Ảnh thừa nhận chính mình đã bị kinh diễm, nhưng cũng bị dọa thật sự.


Dường như là theo bản năng, Tô Ảnh quay đầu liền đi.

“Đi đâu?” Phó Thịnh vừa lau nước trên tóc vừa mở miệng.

Tô Ảnh lập tức đứng lại, vẫn quay lưng về phía anh như cũ mà nói: “Thực xin lỗi tổng giám đốc, tôi không biết anh còn chưa mặc… tôi đi ra ngoài.

”Phó Thịnh cúi đầu nhìn bản thân mình, sau đó nhìn lại Tô Ảnh, khóe miệng cong lên: “Chưa từng nhìn thấy thân thể của đàn ông sao?”“Chưa … chưa từng!” Tô Ảnh cảm thấy hai má mình nóng lên.

Cô chưa từng thấy qua!Từ nhỏ đến lớn đều không đi đến nơi công cộng để bơi!Cũng chưa từng nhìn thấy Vương Nhạc Đông khỏa thân!Phó Thịnh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, không nhịn được nhíu mày, xoay người mặc áo vào mới nói: “Được rồi, quay lại đi.

”Lúc này cô mới đỏ mặt nhanh chóng quay người lại, vừa định nói chuyện, ngẩng đầu lên, lập tức lại rơi vào trong đôi mắt thâm thúy của Phó Thịnh.

“Tổng… tổng giám đốc!” Nhìn thấy anh mặc xong quần áo, lúc này cô mới thở ra.

Trời ạ, xấu hổ muốn chết!“Tới ăn cơm đi!” Phó Thịnh chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, xoay người đi tới trước bàn ăn: “Vết thương trên mặt tốt lên chưa?”“Vâng, hôm qua cảm ơn tổng giám đốc ạ!” Tô Ảnh nhanh chóng dọn bữa sáng lên, lại đứng lui sang bên cạnh hai bước.

Phó Thịnh gật đầu, tao nhã bắt đầu dùng cơm.


“Cô định đứng ăn cơm à?” Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh vẫn đứng ở đó, tự nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này cô mới nhớ tới lời của Mộc Minh, buổi sáng hôm nay, cô sẽ ăn cơm cùng với tổng giám đốc!Vì sao Phó Thịnh lại muốn ăn sáng cùng với mình?Chẳng lẽ anh ta cô đơn đến mức ngay cả người ăn cơm cùng cũng không có?Sân lớn như thế, nhà lớn như vậy, dù có nhiều người như thế, nhưng lại không có ai ăn cơm cùng, chắc cũng thê lương?Chẳng lẽ vì anh cảm thấy thê lương, mới bảo mình ăn sáng cùng?Đúng, nhất định là như thế!Tô Ảnh suy nghĩ mãi, chọn một vị trí ở xa Phó Thịnh nhất.

Cô đang chuẩn bị ngồi xuống, anh lại chỉ vào vị trí đối diện anh.

Cái gì anh cũng không nói, chỉ ra lệnh cũng vô cùng hoàn mỹ.

Cô không nhịn được cắn môi, thuận theo ngồi ở đối diện anh.

Phó Thịnh nhìn cô ngoan ngoãn như thế, khóe miệng cong lên, tiếp tục ăn cơm một mình.

.


Bình Luận (0)
Comment