Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 2

Buổi sáng rời giường ăn lung tung một chút liền ra cửa, hôm nay muốn viết gì đó nhưng ngay cả một chữ vẫn còn chưa viết. 

Chu Lăng tắm rửa một cái xong ngồi xuống trước máy tính. Cảm hứng vừa mới nổi lên, điện thoại liền vang, là điện thoại của chị hai. 

“Tiểu Chu, em hôm nay gặp mặt cảm giác thấy thế nào?

Tiểu Ngô rất được phải không?”

Chu Lăng mỉm cười, lúc cô đang khẩn trương hoặc là xấu hổ luôn theo bản năng mỉm cười: “Vẫn tiếp tục gặp.”

“Vậy là tốt rồi, Tiểu Ngô là một quân nhân rất tốt, chị hy vọng có một ngày có thể cùng với em đi thăm người nhà.”

“chị hai, làm sao chị cũng nói như vậy, em cùng anh ta chỉ mới gặp qua.” Tuy rằng đối vớí Ngô Ngôn có điểm hứng thú, nhưng rốt cuộc vẫn là người xa lạ. 

Cô vốn không tin chuyện nhất kiến chung tình. Cũng may cô không hy vọng vào tình yêu quá xa vời, thầm nghĩ tìm một người coi như thích hợp để kết hôn. 

“Tiểu Chu, đừng do dự em cũng đã lớn rồi, lại càng không lo đi tìm. 

Hiện tại quân nhân cũng rất được hoan nghênh, so với em tìm đại một người để kết hôn, hoặc chính là điều kiện quá kém, cơ hồ đều kém hơn, nghĩ đến em cũng cảm thấy chướng mắt. 

Tiểu Ngô là người tốt, mới 30 tuổi liền thăng chức thiếu tá, còn lập được công, tiền đồ rất phát triển em phải bắt được cơ hội.”

Chu Lăng vẫn đang mâu thuẫn, cô không phải không hướng tới cuộc sống hôn nhân, nhưng khi đối mặt người đàn ông theo đuổi cùng với đối tượng gặp mặt lại luôn dừng lại. 

Chẳng lẽ đây là tư tưởng thượng cự nhân(không chấp nhận người khác) trong truyền thuyết, ghét hành động kết giao?

Bất quá, không thể không nói, Ngô Ngôn là người mà cô vừa lòng nhất từ lúc gặp mặt cho tới nay. Có lẽ đơn giản là vì thân phận quân nhân của anh?

Ở sâu trong trí nhớ, Chu Lăng là có tình cảm với quân nhân. Cô lúc bảy tuổi đã bắt đầu xem tiểu thuyết, bởi vì cha mẹ có duyên yêu nhau trong chiến tranh, mượn sách cho cô đọc phần lớn đều là thể loại chiến tranh, cô đối với quân nhân cực kì sùng bái. 

Sau dần lớn lên, bản thân mình bắt đầu tự đi tìm sách, xem loại sách này càng ngày càng ít, cho nên tình cảm với quân nhân cũng chậm chậm bị cô chôn sâu ở trong nội tâm. 

Thẳng đến gần đây, vài năm sau khi lính đột kích xuất hiện cô mới hậu tri hậu giác tìm đến loại sách này, thời điểm tình cảm với quân nhân kia vừa khôi phục được một chút thì. 

Vừa vặn cô quen đươc một người là quân tẩu(vợ của quân nhân)còn nói sẽ giới thiệu cho cô một quân nhân, làm cho Chu Lăng không khỏi khí huyết sôi trào. 

Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Ngôn có chút thất vọng, nhưng dù sao nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, tuy rằng nhìn qua khuôn mặt trẻ con, tuổi còn trẻ tốt xấu gì cũng lên đến quân hàm thiếu tá, lại hai lần lập được công, khẳng định sẽ không là loại người da trắng vô dụng. 

Hơn nữa nhiều năm cô ở trên mạng xem ánh mắt độc ác của các mỹ nam, nên dưới lớp quân trang kia khẳng định là rất mãnh, tuy rằng không có từng khối, từng khối cơ bắp, nhưng cũng có sức bật. (Thèm dã man nga *quệt quệt nc miếng*)

Nói không chừng là quân nhân trí thức nha. 

Cô miên man nghĩ, đối với ý kháng cự kết hôn càng lúc càng nhỏ. 

Ngày hôm sau, quả nhiên mười một giờ đúng Ngô Ngôn tới đón người. 

Chu Lăng trước đây chưa từng đi đến công viên trò chơi không phải tại mẹ không yêu, ba không thương, mà sự thật cô là một cô gái ở nông thôn. 

Sau khi lớn lên ở bên ngoài không có tiền mua sách, nên cô phải đi mượn sách để đọc, sau khi đi làm, lại không có người cùng đi, hiện tại rốt cục cũng có người đi cùng, Chu Lăng vừa cơm nước xong lau miệng liền đưa ra yêu cầu: “Buổi chiều đi công viên trò chơi chứ?”

Ngô Ngôn vẫn là không có biểu tình gì, nhưng Chu Lăng vẫn là phát hiện động tác của anh chậm nửa nhịp, sau đó mới gật đầu nói: “được.”

Mặc kệ nói như thế nào, Chu Lăng chơi vẫn là rất vui vẻ. 

Hơn nữa Ngô Ngôn bắn súng hơi, thắng được con thỏ lớn, lần đầu chơi liền thắng khiến cô mắt chữ O miệng chữ A. 

Ở bên đường cô thường chơi trò này, cho tới bây giờ đều là tay không mà về. Cái này thật sự là cần kỹ thuật, mà Chu Lăng cho tới bây giờ cũng không được gọi là người khéo tay



Tình cảm của Chu Lăng và Ngô Ngôn tiến triển rất thuận lợi, mỗi ngày đều hẹn nhau đi ra ngoài, hơn nữa là rất vui vẻ về nhà. 

Mặc dù ngày nghỉ của Ngô Ngôn còn đến bốn ngày, nhưng anh bị một cuộc điện thoại triệu hồi về đội ngũ, nhưng lúc này Chu Lăng nghĩ đến việc cùng anh kết hôn đã không còn cảm giác mất tự nhiên, thậm chí khi biết được anh phải về đơn vị trong lòng còn có một tia không nỡ. 

Lúc này vé có vẻ khó mua, cũng may Chu Lăng có bạn làm việc ở nhà ga, nhờ cô ấy mới thuận lợi mua được vé giường nằm. 

Lúc trước khi đi, Chu Lăng vốn không tính đi tiễn anh, không vì cái gì khác, mà sự thật là cha mẹ của Ngô Ngôn cũng đi tiễn, nếu cô cùng đi, thì hơi xấu hổ. 

Ngô Ngôn cũng không có miễn cưỡng, chính là một ngày trước khi rời đi, cùng Chu Lăng hẹn gặp xong rồi, đưa cô về nhà, rốt cục bây giờ Ngô Ngôn cũng được đưa cô đến cửa nhà

Anh nói: “ngày mai anh trở về bộ đội, chờ nhiệm vụ hoàn thành xong liền đi đăng kí kết hôn chứ?”

Chu Lăng ngẩn người, do dự nói: “Chúng ta cũng đã có số điện thoại của nhau, nếu không thì chờ anh hoàn thành nhiệm vụ về rồi hãy thương lượng lại được không?” (Trời ơi em mà là chị thì em đồng ý kết hôn từ hồi chương 1 rồi a!!!)

Ngô Ngôn trầm mặc không nói, lại đứng thẳng tắp, không có giống như lúc bình thường lui tới sau đó cùng rời đi. 

Chu Lăng cũng trầm mặc, một lát sau mới thở dài một tiếng, nói: “Thời gian còn sớm, muốn vào trong ngồi một lát uống chén trà hay không?”

Cô không phải người thích nói lời khách sáo, một bên nói một bên liền đem cửa mở ra, ý bảo Ngô Ngôn cùng cô đi vào. 

Căn hộ hai phòng ngủ này là Chu Lăng cùng một cô gái trẻ thuê, cô gái trẻ này đang về thăm nhà, nên mời Ngô Ngôn vào cũng không bất tiện lắm. 

Mời Ngô Ngôn ngồi trên sofa, bản thân mình đi pha tách trà đến, lại bưng một ít hoa quả đặt trên chiếc bàn nhỏ, thế này Chu Lăng mới ngồi xuống bên cạnh người anh, nói:

“Ngô Ngôn, anh rất vội kết hôn sao?”

“Chúng ta ở chung cũng hơn mười ngày, đã rất quen thuộc.”

Ngô Ngôn nói: “Hơn nữa chờ anh trở về, nhiệm vụ cũng không biết mất bao lâu, đăng kí kết hôn còn tốn chút thời gian, còn phải thẩm tra chính trị, cũng mất mấy tháng.”

Trong lòng Chu Lăng rối rắm, cô luyến tiếc khi phải cự tuyệt, nhưng muốn đáp ứng cùng một người vừa mới quen cùng kết hôn thật sự không được tự nhiên cho lắm, liền chỉ ngồi yên trầm mặc không nói, trong đầu hỗn loạn, một nửa muốn nhận lời, một nửa không muốn nhận lời. 

Đột nhiên Ngô Ngôn cầm tay cô nói: “Chu Lăng, ngày thường anh rất bận nhiều việc, hơn nữa còn có nhiệm vụ, thời gian có thể là mấy tháng sẽ không có biện pháp gọi cho em một cuộc điện thoại, lại càng không có thời gian nói chuyện yêu đương với em. 

Nhưng thật sự anh rất muốn kết hôn cùng em, em hãy suy nghĩ một chút có được không?”

Tuy rằng chỉ là nắm tay, nhưng Chu Lăng vẫn là đỏ mặt. Mấy ngày nay Ngô Ngôn vẫn như thân sĩ, rất ít tiếp xúc tay chân với cô, ngẫu nhiên chạm tay hoặc là nắm bả vai một chút cũng chỉ là bởi vì đông người. 

Thật sự bình thường cô rất trong sạch, ít cùng người khác tiếp xúc, hơn nữa đã lớn như vậy nhưng cũng chưa cùng một người nào đứng đắn yêu đương. 

Ngày thường cô luôn tự nhận là da mặt rất dày, nhưng lúc này chỉ vì bắt tay mà mặt đỏ, khi cô phát hiện trên mặt mình nóng lên, lại càng thấy xấu hổ hơn, theo bản năng liền rút tay về lại. 

Dù Ngô Ngôn gắt gao nắm, tuy rằng không đau, nhưng lại không sao rút ra được, cảm thấy lại có chút ngọt ngào, liền liếc mắt nhìn mấy món điểm tâm, nói: “Anh đói bụng không? Có muốn ăn bữa ăn khuya hay không?”

Ngô Ngôn sửng sốt, vội vàng gật đầu, Chu Lăng liền đứng lên đi vào phòng bếp. 

Trong tủ lạnh mặc dù chỉ có hai loại đồ ăn, cũng thích hợp làm bữa ăn khuya, liền lấy từ trong tủ đá ra một gói sủi cảo, hỏi thử: “Ngô Ngôn, một cân sủi cảo có đủ không?”

Ngô Ngôn tựa vào khung cửa xem cô bận rộn, nói: “Buổi tối không cần ăn nhiều lắm, một cân là đủ rồi.”

Chu Lăng gật gật đầu, đổ ra hơn phân nửa, nghĩ nghĩ, vẫn là đem cả túi sủi cảo đổ ra hết, nấu xong, cô bật lửa to bỏ vào nồi, đến khi chín, dùng muỗng canh múc ra bát bưng lên bàn, cười nói:

“Là nhân thịt heo băm, anh xem, không thích thì lần sau em sẽ mua loại khác.”

“Anh không kén ăn.” Ngô Ngôn nói xong, đem sủi cảo thổi thổi ăn xong, “Hương vị ngon lắm.”

Chu Lăng nhìn anh cơ hồ ngay cả canh đều uống sạch hết, nhìn lại trong bát mình còn ba cái bánh sủi cảo chưa có ăn xong, trong chốc lát rối rắm, hỏi:

“Ngô Ngôn, anh mấy ngày nay cùng em ăn cơm có phải hay không anh ăn không no?”

Ngô Ngôn trầm mặc một chút, nói: “Cũng có chút, no năm phần thôi. 

Chị dâu nói, sức ăn của anh quá lớn, cùng ăn cơm với em phải ăn ít lại chút, không thể ăn nhiều lắm.”

Chu Lăng yên lặng, ngày đó cùng anh hẹn, Ngô Ngôn ăn một bữa cơm so với cô ăn một ngày còn hơn, thế vậy mà chỉ có bốn, năm phần no. 

Rất may quân nhân đều có quốc gia nuôi, ăn cơm không cần bản thân mình bỏ tiền ra.

“Hay em lại đi nấu chút mỳ cho anh ăn? Trong tủ lạnh còn nhiều thịt, mùi vị cũng không tệ lắm.”

Ngô Ngôn từ chối một chút, nói: “Nấu vậy là đủ rồi, bữa khuya không thể ăn nhiều.”
Bình Luận (0)
Comment