Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 25

Thời điểm Lý Binh Khang đến thàng phố N, vào đúng ngày lẻ nên không có xe đi vào trong nội thành. 

Chu Lăng đành phải gọi điện cho Ngô Ngôn, hỏi: "Anh hôm nay phải làm việc sao? Có thời gian hay không đưa em đi ra ngoài?"

Ngô Ngôn có chút kỳ quái, từ hồi Chu Lăng đến thành phố N cho tới bây giờ, đi ra ngoài cũng đã vài lần rồi, nhưng hôm nay lại cố ý gọi điện tới hỏi anh, liền hỏi nói: "Làm sao vậy?đi ra ngoài có việc gì sao?""Có cậu bạn học đến đây, muốn đi gặp mặt một chút, hôm kia em cũng đã nói qua cho anh rồi. Mặt khác thuận tiện em cũng muốn mua một chiếc xe đạp điện, đỡ phải đi ra ngoài không có xe để đi. Nhưng là em không biết chọn, nếu anh có rảnh thì đi cùng em đi... "

Ngô Ngôn trầm mặc một lúc, nói: "Để anh bàn giao công việc một chút, nửa tiếng sau anh chờ em ở dưới. "

Gần đây thời tiết hơi lạnh, Chu Lăng mặc quần áo cho ấm rồi mới dám đi ra khỏi nhà. Ngô Ngôn đã đứng ở dưới chờ, nhìn thấy cả người cô đều tròn vo, buồn cười nói: "Lạnh như vậy sao? Vậy mà em còn muốn mua xe đạp điện. "

Chu Lăng ngẩn người, nói: "Đúng rồi, em thật là hồ đồ, mùa đông lạnh như thế, mà còn dám đi xe đạp điện a! Vậy không cần anh đi cùng nữa, em xem có xe nào đi qua không rồi đi nhờ là được. "

Cô đi đến phía trước bắt xe, nhưng Ngô Ngôn vẫn kiên trì muốn đưa cô đi, lúc này anh quả thật là không có việc gì, mà khó có được lúc Chu Lăng muốn tìm anh, hơn nữa bạn học của cô lại là đàn ông, anh như thế nào lại để cô một mình đi ra ngoài, hơn nữa hôm nay không có xe, mà vừa vặn hôm nay anh lại mặc quân phục bình thường, nên cũng không sợ tiết lộ thân phận. 

"Tiểu Lăng, em có nói với người bạn học kia anh là bộ đội đặc chủng không? "Anh hỏi, "thân phận của anh phải giữ bí mật. "

Chu Lăng liếc trắng mắt: "Anh xem anh nha, em mới chưa nói đâu, ngay cả ba mẹ cũng chưa nói. " Đó là sợ bọn họ lo lắng... "A, em nói chuyện phiếm ở trên mạng cũng đã nói qua một lần, chắc là không có việc gì đâu?Dù sao các cô ấy cũng không biết thân phận thật của em, lại không có nhìn thấy hình ảnh của anh. "

"Không có việc gì, chính là về sau đừng nói ra, miễn không cho người ta căn cứ IP tra lại đây. "Chu Lăng gật gật đầu, trong lời nói có chút khẩn trương, chỉ sợ Ngô Ngôn an ủi mình. 

Nên cô nhếch miệng nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, em về sau sẽ không nói cho người khác biết. "

Ngô Ngôn vươn tay an ủi vỗ vỗ lưng cô: "Đừng lo lắng không có việc gì, anh chỉ là bộ đội đặc chủng, cũng không phải đặc vụ, sẽ không có người cố ý điều tra anh, chính là cẩn thận một chút thì tốt hơn. "

Chu Lăng lúc này mới yên lòng, bắt đầu lải nhải lẩm bẩm nói chuyện cũ trước kia của mình và Lý Binh Khang làm bạn học, mãi nói lên cũng không phát hiện trong xe tràn ngập một cỗ hương vị chua. 

Đang nói đến hưng phấn, Ngô Ngột đột nhiên quẹo tay lái đem xe đến ven đường cỏ dừng lại. 

"Làm sao vậy?" Chu Lăng bị hoảng sợ nếu không phải trước khi ngồi trên xe Ngô Ngôn kiên trì bắt cô thắt dây an toàn, nếu không chỉ sợ rằng sẽ bị đụng đầu. 

Ngô Ngôn không nói một lời, vươn tay đến bên hông cô tháo dây an toàn ra, đem người đến trong lòng mình rồi hôn sâu. 

Chu Lăng bị anh bất ngờ kéo về phía trước, rồi bị hôn cơ hồ có hơi khó thở từ chối nửa ngày mới làm anh buông mình ra, cả giận nói: "Ngô Ngôn, anh bị phát thần kinh gì vậy?Muốn giết người sao?"

"Không có việc gì, chính là muốn hôn em. "Ngô Ngôn nói xong, phát động xe tiếp tục đi. 

Chu Lăng nghi hoặc nhìn anh, vươn tay lên sờ cái chán anh nói: "Không có bị nóng a. "

Ngô Ngôn hắc tuyến, một phen kéo tay cô xuống: "Anh chỉ là muốn hôn em, thấy kỳ quái sao?"

"Muốn hôn em không kỳ quái, mà kỳ quái là xe đang chạy ở trên đường, tự dưng dừng xe lại hôn em, làm em tưởng rằng anh muốn giết người. " Cô nói

Hai người đấu khẩu vài câu, xe cũng nhanh đã vào trong nội thành. Lý Binh Khang đã tìm được một chỗ tốt đứng đợi, nhiều năm không gặp Chu Lăng cờ hồ không nhận ra được cậu ta, tuy rằng mặc âu phục đi giày tây, nhưng sắc mặt lại tiều tụy, nhìn so với tuổi, thực tế trông có vẻ già hơn nhiều. 

Gặp mặt, giới thiệu nhau một chút, là ba người đến thẳng quán lẩu cách đó không xa, bây giờ lại là mười hai giờ vừa vặn có thể ăn có thể nói chuyện. Mọi người ở thành phố J có thể ăn cay, Ngô Ngôn lại không kén ăn, cái gì cũng ăn được. 

Sợ Ngô Ngôn ăn không no, Chu Lăng liền gọi một bàn lớn, nhìn xem qua một loạt, nói: "Trước cứ như thế này đã, ăn xong rồi lại gọi tiếp. "

Đem người bán hàng cùng Lý Binh Khang cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đồ rất nhanh được bưng ra, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, hỏi tình hình về nhau. 

Nguyên lai Lý Binh Khang hiện tại buôn bán ở bên ngoài, trước kia cậu ta cũng làm nghiệp vụ vài năm trong công ty, trong tay bắt được nhiều quan hệ, sau đó từ chức ra ngoài làm riêng, làm ăn cũng may mắn. 

Cậu ta đến thành phố N chính là đi tiêu thụ mặt hàng, vốn không cần đi, nhưng đó là một khách hàng đặc biệt soi mói, cho nên cậu ta không thể không đến đây. 

"Cậu bây giờ đang làm gì?"Lý binh khang hỏi. 

"Tôi, chỉ ở nhà làm bà chủ gia đình "Chu Lăng cười nói

Lý binh khang không tin nói: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu luôn nói phiền nhất là làm việc nhà, bây giờ làm sao có thể ở nhà?"

"Con người có thể thay đổi mà, ngày trước tôi còn đặc biệt thích đi ra bên ngoài đi chơi đây đó, bây giờ lại là một trạch nữ, không hay đi ra ngoài". Cô giải thích 

Ăn cơm xong, Lý Binh Khang phải đi gặp khách, nên mọi người phải chia tay. Chu Lăng nhìn xem thời gian vẫn còn sớm, liền cười nói: "Buổi chiều anh có việc gì không?"

Ngô Ngôn lắc đầu: "Anh được nghỉ một ngày "

"Tốt lắm, khó được lúc anh có thời gian, không bằng chúng ta đi ra ngoài, đi dạo phố đi. "Chu Lăng là muốn mua quần áo cho Ngô Ngôn. 

Nhưng cô vẫn chưa biết Ngô Ngôn mặc quần áo loại nào, phong cách nào, size bao nhiêu, cho nên mới lội kéo Ngô Ngôn đi dạo phố, vì mục đích này. Miễn cưỡng đi vào mấy hiệu độc quyền, mua được cho Ngô Ngôn hai cái áo sơ mi cùng một cái quần tây. 

Ánh mắt Chu Lăng bất đầu nhìn xung quanh, mấy lần cô đi qua cũng có để ý qua. Chẳng qua mục tiêu của cô là một cái quán ở trong ngõ nhỏ kia, lần trước cô đi tìm nhà vệ sinh, nên đã nhìn thấy, bên kia ít người ra vào, nên nhiều người cũng không chú ý đến, nhưng không biết đồ bên trong chất lượng như thế nào. 

Ngô Ngôn là đàn ông tất nhiên là cũng không thích đi dạo phố, chẳng qua anh có thể lực tốt, kiên nhẫn cũng tốt, đành chỉ đi theo Chu Lăng, nên cũng không nhìn thấy được bộ dáng mất kiên nhẫn của anh. 

Chỉ là càng đi lại càng thấy kỳ quái, ở đằng trước không có quán quần áo nào, cô lại đi qua bên đó làm cái gì?Chu Lăng mang theo khuôn mặt đỏ ửng, hé miệng cười, nói: "Anh đi theo em đến là được. "

Thành phố N cũng không lớn, bọn họ chỉ đi mất mười phút là đến nơi. Ngô Ngôn cứng họng khi nhìn đến tên biển quán, lại nhìn xem Chu Lăng, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đến đây làm gì?"

Chu Lăng nhìn xem hết bốn phía, thấy không có ai nhìn mình, mới nhỏ giọng nói: "Em đối với cái này đã tò mò thật lậu rồi, chỉ là không dám vào xem, lên lúc này kéo anh đi cùng để lấy thêm can đảm. "

"Cái này có gì đẹp mắt... Tiểu Lăng hay chúng ta đi dạo chỗ khác, xem mua quần áo cho em?" Ngô Ngôn nói. 

"Không cần, em lại không thích đi dạo phố, muốn mua quần áo, hay cái gì thì sẽ mua ở trên mạng. "Chu Lăng chu miệng lên. 

"Anh đường đường là một người đàn ông, nhăn nhó như vậy làm cái gì?Em lại không mua cái gì, chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ không được sao?""Nếu như bị ai nhìn thấy, sẽ anh hưởng không tốt, anh lại đang mặc quân phục nữa. "Ngô Ngôn đè thấp âm thanh nói. 

"Vậy thì đơn giản, trong ngõ nhỏ có nhà vệ sinh công cộng, em vào rồi bên trong rất sạch sẽ, anh đi vào rồi thay quân phục ra là tốt thôi, nhớ kỹ đem huy hiệu ở trên áo tháo xuống a. Thời điểm ra ngoài em cũng không nhớ đến cái này, bằng không lúc đó bắt anh đi thay đổi quần áo rồi mới đi ra ngoài. "

Ngô Ngôn không thể không đi thay quần áo, nhưng đi đến trước cửa lại do dự dừng lại: "Tiểu Lăng thật sự muốn đi vào sao? Kỳ thật cũng không có gì để xem, muốn xem thì không bằng xem của anh đi. "

Chu Lăng liếc trắng mắt nói: "Của anh có gì đẹp, ở nơi này đa dạng nhiều thứ, em càng muốn đi vào. "
Bình Luận (0)
Comment